- Trang chủ
 - Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
 - Chương 42
 
Chương 42
Truyện: Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
Tác giả: Đào Liễu Lý Tử
- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98: Hoàn chính văn
 - Chương 99: Ngoại truyện: Giang – Hà 01
 - Chương 100: Giang – Hà 02
 - Chương 101: Giang – Hà 03
 - Chương 102: Giang – Hà 04
 - Chương 103: Giang – Hà 05
 - Chương 104: Giang – Hà 06
 - Chương 105: Trần Việt thu nhỏ
 - Chương 106: Mèo nhỏ Tiểu Nguyệt
 - Chương 107: Thời Thơ Ấu
 - Chương 108: Thời niên thiếu
 - Chương 109: Tomorrow, Wendy
 - Chương 110: Tôi là Trần Phạn Phạn
 - Chương 111: Định nghĩa tình yêu bị đánh cắp (Hoàn toàn văn)
 
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Chương 42
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Về đến nhà, Trần Việt xoa xoa đôi tay đỏ ửng vì lạnh, cùng Chu Chúc Tinh cởi áo khoác ở khu vực cửa ra vào.
Nghe thấy tiếng mở khóa, Trần Phạn Phạn chạy ù ra. Hơi lạnh toát ra từ người hai người bọn họ khiến Trần Phạn Phạn ngẩng đầu, hít hít mũi, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Trần Việt và Chu Chúc Tinh.
Cục cam nhỏ đáng yêu không chịu nổi.
Trần Việt vừa cởi áo khoác lông vũ ra, Chu Chúc Tinh lập tức đón lấy một cách tự nhiên, rồi treo nó lên móc áo.
Trần Việt ngồi xuống, đưa bàn tay đỏ bừng vì lạnh nhẹ nhàng vuốt lên sau gáy Trần Phạn Phạn. Bị làn da lạnh toát chạm vào, Trần Phạn Phạn giật mình, kêu “meo~” một tiếng.
“Bé cưng, đói rồi phải không?” Trần Việt rút tay về, mỉm cười nhìn Trần Phạn Phạn, “Đi nào, ba cho con đi ăn.”
Trần Phạn Phạn “meo” một tiếng, lon ton bước đi bên cạnh chân Trần Việt với cái đuôi ngắn vểnh cao.
Chu Chúc Tinh nhìn bóng lưng Trần Việt và cái đuôi nhỏ cong tít của con mèo cam, không nhịn được mà bật cười.
Khi thấy trong bát vẫn còn một nửa số hạt thức ăn, lại nhìn túi thức ăn cho mèo đã vơi đi thấy rõ, Trần Việt gãi gãi má, “Sao ăn nhanh vậy trời?”
Bỏ qua thắc mắc trong lòng, Trần Việt cầm túi hạt lên, chỉ vào phần còn lại trong bát nói với Trần Phạn Phạn: “Còn chưa ăn hết đâu nhé.”
Trần Phạn Phạn nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, như thể đang nói: Con không hiểu ba đang nói gì hết.
Bị sinh vật dễ thương làm cho tan chảy, Trần Việt im lặng ba giây, sau đó mở túi hạt ra, đổ thêm một ít vào bát: “Được rồi, chỉ lần này thôi đấy nhé.”
Hạt vừa đổ xong, Trần Phạn Phạn đã lập tức vùi đầu vào bát ăn ngon lành.
Trần Việt gõ nhẹ lên đầu nhỏ của mèo cam: “Đồ mèo tham ăn.”
**
Đêm hôm đó, Trần Việt chuyển ảnh trong máy ảnh sang điện thoại, chọn ra vài tấm, ghép thành một bảng 9 tấm rồi đăng lên Weibo.
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Tuyết rơi rồi! Nhiếp ảnh gia: Một anh chàng mặt lạnh không muốn tiết lộ danh tính.
Kèm theo là chín tấm ảnh.
Đêm khuya thế này, người dùng mạng cực kỳ đông. Bài đăng của Trần Việt vừa lên chưa đầy vài phút đã nhận được lượt thích và bình luận rần rần.
@Duyệt bài ơi, làm ơn đừng không thông qua nữa mà: Bộ ảnh này đẹp điên đảo luôn á aaaa!
@Trai thẳng nhẹ nhàng rao bán: Đẹp trai quá thầy ơi… xin hỏi dùng máy ảnh gì vậy, filter đẹp dã man luôn…
@Mộc Việt bao giờ nổi tiếng: Trời má! Bộ ảnh này đẹp thiệt sự á… Không phải, ai hiểu tui trời, Mộc Việt Việt trong loạt ảnh này khác hẳn vibe trước giờ, tự dưng có cảm giác như chồng người ta ấy (nói thế có được không?)
@Tên đã bị sử dụng: Đắp người tuyết với ai vậy? Có phải là anh chàng mặt lạnh đẹp trai đó không?
…
Trần Việt chọn một vài bình luận để phản hồi:
@Nhĩ Đông Mộc Việt trả lời @Tên đã bị sử dụng: Đúng rồi đó.
@Nhĩ Đông Mộc Việt trả lời @Trai thẳng nhẹ nhàng rao bán: Là máy ảnh XX, mẫu XX, bạn có thể lên mấy nền tảng tìm máy cũ nhé.
Khi đọc đến bình luận “có cảm giác như chồng người ta ấy”, ngón tay Trần Việt hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn không trả lời bình luận đó.
Nhưng dưới bình luận đó, đã có mấy người trả lời rồi:
@iii: Aaaa chị em ơi, cậu hiểu tui quá! Tui cũng cảm thấy vậy, loạt ảnh này của Mộc Việt đặc biệt dịu dàng. Không phải nói ảnh trước đây không dịu dàng, mà là cảm giác khác hẳn luôn ấy.
@uu cùng tôi khiêu vũ một điệu: Phần caption không nói rõ sao? Là anh mặt lạnh chụp đấy. Chắc là bạn bè, nhưng cảm giác góc máy siêu cưng chiều luôn.
@Ai là cún con của tôi: Người yêu bạn luôn biết cách chụp bạn đẹp nhất. Tự dưng nghĩ đến câu này.
@Về nhà cho heo ăn: Cảm giác cặp này hơi bị dễ ship đó nha.
@18 giờ 31 phút: +1
Nhìn những bình luận của cư dân mạng, Trần Việt lại mở bộ ảnh đó ra xem một lần nữa. Chu Chúc Tinh vốn không hay chụp ảnh, cũng chẳng biết tí gì về kỹ thuật nhiếp ảnh, ảnh chụp không bố cục cũng chẳng có quy tắc gì, nhưng Trần Việt lại rất thích.
Giống như, trong ống kính chỉ toàn là chính cậu vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Việt tự bị ý nghĩ của mình làm giật mình, lắc lắc đầu, tiếp tục lướt qua bình luận. Không thấy bình luận hay lượt thích nào của MoonBaby, cậu bèn đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng.
MoonBaby hôm nay đến hơi muộn. Phải hơn nửa tiếng sau, Trần Việt mới thấy được bình luận của người ấy:
@MoonBaby: Rất đẹp [thả tim] [thả tim] [thả tim]
Sau đó, Trần Việt còn thấy tin nhắn riêng từ đối phương:
@MoonBaby: Hôm nay đi chơi tuyết à? Anh mặt lạnh… là người lần trước bạn nói đến phải không?
Trần Việt nhíu mày, cảm thấy MoonBaby thông minh ghê. Cậu ôm con gấu bông trong lòng, nằm dài trên giường rồi trả lời tin nhắn:
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Bạn thông minh thật đấy, đúng là anh ấy.
Còn Chu Chúc Tinh bị gọi là “mặt lạnh” đang ở phòng bên cạnh khẽ nhíu mày. Anh đứng dậy đi đến trước gương toàn thân, nhìn gương mặt của chính mình, kéo khóe miệng, nhíu mày, chớp chớp mắt, làm một loạt biểu cảm kỳ quái.
Sau đó, anh mở WeChat và gửi tin nhắn cho Giang Hữu Chi:
Z: Trông tôi giống người mặt lạnh lắm à?
Lại mở Weibo ra lần nữa, MoonBaby gửi tin nhắn cho Trần Việt:
@MoonBaby: Tại sao lại gọi anh ấy là mặt lạnh? [thắc mắc][thắc mắc][thắc mắc]
Trần Việt nhớ lại kiếp trước, khuôn mặt của Chu Chúc Tinh gần như suốt ngày không có biểu cảm gì; lại nghĩ đến Chu Chúc Tinh ở kiếp này, đã có đôi chút thay đổi, khóe môi cậu không kìm được mà cong lên.
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Bây giờ dùng từ này để miêu tả anh ấy hình như không còn đúng nữa rồi. Trước đây nói chuyện với bạn bè hay gọi vậy, kiểu như biệt danh sau lưng thôi.
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Mà hiện tại thì… gọi anh ấy là tsundere phiên bản nam chắc hợp hơn.
**
Sau khi thua một ván game, Giang Hữu Chi tức giận bấm nút tố cáo, sau đó thấy thông báo “đối phương bị trừ 8 điểm tín nhiệm”, anh hài lòng thoát game, mở WeChat để xem tin nhắn mới.
Giữa nhóc con và Chu Chúc Tinh, Giang Hữu Chi không chần chừ, nhấn ngay vào khung chat của Chu Chúc Tinh.
Z: Trông tôi giống người mặt lạnh lắm à?
Ba phút sau.
Z: Trông tôi giống tsundere phiên bản nam lắm à?
Giang Hữu Chi nhìn hai dòng tin nhắn, không nhịn được bật cười “phụt” một tiếng. Sau khi cười đã đời, anh mới nhắn lại:
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Ai nói đấy, tả chuẩn quá trời quá đất luôn ha ha ha ha ha ha.
Chỉ một dòng chưa đủ, Giang Hữu Chi còn gửi liền ba dòng: Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Z: ……
Giang Hữu Chi hít một hơi sâu, cảm thấy bụng mình cười đến phát đau, anh uống ngụm nước, rồi gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Chu Chúc Tinh: “Không đùa đâu anh em à, ai tả đấy? Chuẩn không cần chỉnh luôn!”
Hai giây sau, Chu Chúc Tinh gửi đến hai chữ: “Trần Việt.”
Giang Hữu Chi chớp chớp mắt: “Cậu ấy nói cậu là mặt lạnh thì tôi còn đồng ý được, chứ làm sao nhìn ra được cái kiểu tsundere phiên bản nam đó chứ?”
Chu Chúc Tinh nghe xong đoạn thoại chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải tại Giang Hữu Chi quên lấy hoa thì làm gì có chuyện Trần Việt đến tiệm hoa và phát hiện ra chuyện anh từng âm thầm gửi hoa cho cậu hồi đại học?
Trong khi đó, Giang Hữu Chi hoàn toàn không biết mình chính là nguồn cơn gây ra mọi chuyện, anh mở khung chat của nhóc con.
H: Anh có thể đến đón em không, anh ơi?
H: Em hơi sợ.
Giang Hữu Chi tắt điện thoại.
Giang Hữu Chi bật điện thoại lên lại.
Anh “chậc” một tiếng, vừa gửi tin nhắn vừa mở tủ lấy quần áo.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Đang ở đâu?
Trẻ con đúng là phiền phức.
Hết chương 42