- Trang chủ
 - Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
 - Chương 18
 
Chương 18
Truyện: Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
Tác giả: Đào Liễu Lý Tử
- Chương 1
 - Chương 2
 - Chương 3
 - Chương 4
 - Chương 5
 - Chương 6
 - Chương 7
 - Chương 8
 - Chương 9
 - Chương 10
 - Chương 11
 - Chương 12
 - Chương 13
 - Chương 14
 - Chương 15
 - Chương 16
 - Chương 17
 - Chương 18
 - Chương 19
 - Chương 20
 - Chương 21
 - Chương 22
 - Chương 23
 - Chương 24
 - Chương 25
 - Chương 26
 - Chương 27
 - Chương 28
 - Chương 29
 - Chương 30
 - Chương 31
 - Chương 32
 - Chương 33
 - Chương 34
 - Chương 35
 - Chương 36
 - Chương 37
 - Chương 38
 - Chương 39
 - Chương 40
 - Chương 41
 - Chương 42
 - Chương 43
 - Chương 44
 - Chương 45
 - Chương 46
 - Chương 47
 - Chương 48
 - Chương 49
 - Chương 50
 - Chương 51
 - Chương 52
 - Chương 53
 - Chương 54
 - Chương 55
 - Chương 56
 - Chương 57
 - Chương 58
 - Chương 59
 - Chương 60
 - Chương 61
 - Chương 62
 - Chương 63
 - Chương 64
 - Chương 65
 - Chương 66
 - Chương 67
 - Chương 68
 - Chương 69
 - Chương 70
 - Chương 71
 - Chương 72
 - Chương 73
 - Chương 74
 - Chương 75
 - Chương 76
 - Chương 77
 - Chương 78
 - Chương 79
 - Chương 80
 - Chương 81
 - Chương 82
 - Chương 83
 - Chương 84
 - Chương 85
 - Chương 86
 - Chương 87
 - Chương 88
 - Chương 89
 - Chương 90
 - Chương 91
 - Chương 92
 - Chương 93
 - Chương 94
 - Chương 95
 - Chương 96
 - Chương 97
 - Chương 98: Hoàn chính văn
 - Chương 99: Ngoại truyện: Giang – Hà 01
 - Chương 100: Giang – Hà 02
 - Chương 101: Giang – Hà 03
 - Chương 102: Giang – Hà 04
 - Chương 103: Giang – Hà 05
 - Chương 104: Giang – Hà 06
 - Chương 105: Trần Việt thu nhỏ
 - Chương 106: Mèo nhỏ Tiểu Nguyệt
 - Chương 107: Thời Thơ Ấu
 - Chương 108: Thời niên thiếu
 - Chương 109: Tomorrow, Wendy
 - Chương 110: Tôi là Trần Phạn Phạn
 - Chương 111: Định nghĩa tình yêu bị đánh cắp (Hoàn toàn văn)
 
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Chương 18
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt chơi được mọi vị trí, Tưởng Tồn thích đi đường giữa, Ngô Tịch thì thường chơi đi rừng và xạ thủ. Dưới sự nài nỉ đòi hỏi của Tưởng Tồn, Trần Việt chọn chơi trợ thủ đi cùng với xạ thủ của Ngô Tịch.
Khi ba người cùng nhau chơi, họ sẽ mở mic trò chuyện. Tưởng Tồn nói chuyện rất có muối, Ngô Tịch khi đang chơi cũng sẽ bất chợt buông ra nhiều câu khiến người ta cười ngất. Trần Việt lần nào cũng bị chọc cười ha ha. Ván đầu thắng rất dễ dàng, đồng đội ai cũng chơi rất tốt. Kết thúc trận đó, Ngô Tịch đi xử lý chút việc, nhân lúc này, Trần Việt cầm điện thoại xuống bếp xem thử, dì Lữ đã nấu xong nước gừng và sữa nóng.
Sữa vẫn đang đặt trên bếp, Chu Chúc Tinh ngồi trước bàn ăn, đang từ tốn uống từng ngụm nước gừng nhỏ. Thấy Trần Việt xuống lầu, ánh mắt anh không nhịn được mà dõi theo người kia.
Dì Lữ thấy Trần Việt đi xuống, liền múc sữa ra cho cậu: “Vừa rồi cậu Chu lên lầu tìm cậu, nói là thấy cậu đang chơi game nên bảo tôi hâm sẵn cho cậu.”
Trần Việt liếc nhìn Chu Chúc Tinh, đối phương vừa đúng lúc dời ánh mắt đi. Nhìn vẻ mặt “giấu đầu hở đuôi” của anh, Trần Việt khẽ cười, đặt điện thoại lên bàn: “Cảm ơn dì Lữ, để cháu tự lấy là được.”
Chu Chúc Tinh liếc nhẹ lên màn hình điện thoại đặt trên bàn, loa ngoài điện thoại phát giọng của Tưởng Tồn một cách rõ ràng: “ Ô kê kê, nhanh lên chút đi, Tiểu Việt Việt, cái gì mà cậu Chu chứ?”
Giọng này anh rất quen, đó chính là Tưởng Tồn, giọng hát chính của Sunbird. Như vậy, người còn lại chắc chắn là Ngô Tịch, tay trống.
Có vẻ Trần Việt thường xuyên chơi game với hai người họ. Chu Chúc Tinh không kìm được mà nghĩ, tay đang cầm muỗng cũng siết chặt lại, có lẽ anh cũng có thể chơi game cùng Trần Việt?
Anh từng nghe Giang Hữu Chi nói, muốn cưa cẩm mấy cậu trai nhỏ, cách hiệu quả nhất là cùng họ chơi game, dễ tăng tình cảm, lại tạo ra nhiều cơ hội mập mờ.
Xem ra có thể tham khảo kinh nghiệm của Giang Hữu Chi rồi.
Chu Chúc Tinh lại lần nữa suy nghĩ như vậy.
Trần Việt cầm ly sữa đi đến ngồi cạnh Chu Chúc Tinh, vừa hay nghe thấy câu hỏi của Tưởng Tồn, cậu uống một ngụm rồi đáp: “Cái gì cậu ông Chu, là bạn đời hợp pháp của tôi đó.”
Lần trước cùng Chu Chúc Tinh đi xem buổi diễn của Sunbird, khi ban nhạc hát đến bài cuối, Chu Chúc Tinh bị một cuộc điện thoại báo có một dự án gặp sự cố nên phải rời đi, Trần Việt chưa kịp giới thiệu anh với họ.
Cậu không hay nói về chuyện riêng tư của mình. Ví dụ như chuyện kết hôn, nếu người ta không hỏi thì cậu sẽ không tự nói, nhưng nếu ai hỏi thì cũng không giấu giếm.
Vì vậy, trong kiếp này, các thành viên Sunbird chỉ biết cậu có người yêu, chứ không biết cậu đã kết hôn, càng không biết đối tượng kết hôn là một người đàn ông.
Cho nên khi Trần Việt vừa nói xong câu đó, hai người bên kia màn hình cùng im lặng trong một khắc, rồi đồng loạt ngạc nhiên thốt lên:
“Cậu kết hôn rồi?!”
“Người yêu của cậu là đàn ông?!”
Mỗi lần Trần Việt nói mình đã kết hôn, hơn nữa là với một người đàn ông, phản ứng của người nghe luôn giống nhau một cách kỳ lạ. Trần Việt bật cười, lại uống thêm một ngụm sữa, nói: “Đúng vậy, tôi kết hôn rồi. Đối tượng là đàn ông.”
Nói xong câu đó, cậu hơi dừng lại một chút, quay sang nhìn Chu Chúc Tinh, trong mắt lộ ra chút tinh quái: “Anh ấy đang ngồi cạnh tôi đấy, có muốn để anh ấy nói chuyện với hai người không?”
Bên kia màn hình không ai nói gì, chỉ là im lặng.
Chu Chúc Tinh im lặng nhìn biểu cảm tinh ranh trên mặt Trần Việt, tâm trạng rất tốt, uống nốt ngụm cuối của nước gừng, rồi nhẹ giọng ho khan một cái: “Chào hai bạn.”
Lần này đến lượt Trần Việt bất ngờ.
Theo như cậu hiểu về Chu Chúc Tinh, sau khi mình nói ra câu “có muốn để anh ấy nói chuyện không”, anh hẳn sẽ chọn im lặng đứng dậy bỏ đi mới đúng, sao lần này lại “hùa theo” mình như vậy chứ?
Ờm… Vậy tôi nên gọi anh ấy là gì? Ngài Chu?”
Chu Chúc Tinh đúng lúc lên tiếng: “Chu Chúc Tinh, cứ gọi tên tôi là được.”
“Ồ ồ ồ, Chu Chúc Tinh… Chu?” Tưởng Tồn bỗng im bặt, một giây sau, Ngô Tịch mở lời: “Là con trai của Chu Gia Lập từng lên bìa tạp chí tài chính kia hả?”
Trần Việt liếc nhìn sắc mặt Chu Chúc Tinh, nói: “Ừm, người ta có tên, đừng cứ gọi là con ai đó.”
Chu Chúc Tinh khẽ nhíu mày, nhìn sang Trần Việt, một góc nào đó trong lòng bỗng thấy mềm lại.
Sau đó Chu Chúc Tinh lại nói thêm vài câu, Tưởng Tồn và Ngô Tịch mới bớt căng thẳng một chút.
“Tôi có thể ngồi xem mọi người chơi không?” Chu Chúc Tinh hỏi.
“Dĩ nhiên là được rồi người anh em.” Tưởng Tồn đáp “Bọn tôi chơi một ván trước, lần sau kéo anh vào.”
Chu Chúc Tinh nhìn màn hình trò chơi đầy màu sắc, nhẹ giọng nói: “Anh chưa từng chơi, có thể dạy anh không?”
Câu này là nói với Trần Việt.
Nghe thấy vậy, tay Trần Việt run lên, suýt thì cấm nhầm tướng mình định chọn. Hai giây sau mới trả lời: “Tất nhiên là được rồi.”
Cậu ngẩng đầu lên: “Lát nữa em mở tài khoản phụ chơi với anh, thầy Trần đảm bảo dạy là biết.”
Kiếp trước cậu vẫn luôn tò mò sao Chu Chúc Tinh lại có thể không chơi một game nào. Kiếp này cuối cùng cũng có cơ hội thấy anh chơi game, nhất định không thể bỏ lỡ.
Chu Chúc Tinh khẽ cười, lặng lẽ nhích sát lại phía Trần Việt: “Được thôi, thầy Trần, anh sẽ là học sinh gương mẫu.”
Trần Việt chớp mắt mấy cái, cảm thấy Chu Chúc Tinh trước mặt như bị người khác nhập xác, không thì sao lại có cảm giác câu nói kia giống như đang tán tỉnh vậy chứ?
Chắc là ảo giác thôi. Cậu khẽ lắc đầu, đuổi những suy nghĩ kỳ lạ kia ra khỏi đầu.
Tưởng Tồn và Ngô Tịch vừa bị thồn vào họng một đống cơm chó liếc nhau một cái, bỗng có cảm giác, hình như bọn họ hơi dư thừa rồi?
Cả ba cùng chơi ba trận game. Trần Việt không chơi trợ thủ ván nào cả. Tưởng Tồn và Ngô Tịch không dám để cậu chơi trợ thủ, vì người yêu của người ta đang ngồi xem mà, lỡ như thua thì ngại lắm.
Hai ván đầu chơi rất suôn sẻ, nhưng ván thứ ba thì gặp phải đồng đội ngược đời. Trần Việt chơi pháp sư, Tưởng Tồn chơi trợ thủ đi cùng Ngô Tịch. Avatar WeChat của Trần Việt là ảnh Trần Phạn Phạn, nickname trong game là Moon, thỉnh thoảng sẽ bị nhầm là con gái.
Vừa mới vào trận, người chơi đi rừng đã bắt đầu bắt bẻ, hỏi sao Trần Việt lại chọn tướng này. Khi Trần Việt bị bốn người úp sọt ở đường giữa, đổi mạng được một thì người đi rừng lại bắt đầu chỉ trích, không chỉ mắng Trần Việt mà còn lôi cả Tưởng Tồn vào, nói mấy câu như:
“Đường giữa đừng feed nữa”,
“Con gái thì chơi game làm gì”,
“Rừng nhà tôi mất sạch rồi”,
“Biết chơi không đấy”…
Trần Việt từng gặp nhiều đồng đội dị, nhưng tính cậu vốn hiền lành, không thích cãi nhau. Nhưng tên đi rừng này… Trần Việt nhìn bảng tỉ số, trời ơi, 1-4-1, còn tệ hơn cả cậu đang 2-1-2.
Cậu chưa kịp mở miệng thì Ngô Tịch và Tưởng Tồn đã không nhịn được, bật mic chửi thẳng:
“Anh bạn à, tự nhìn bảng tỉ số của mình đi. Rồi, lại chết nữa rồi. Gì đấy, 151 là chiều cao của mày à?”
“Sao, nói hộ đường giữa một câu cũng không được à? Con gái chơi game thì sao chứ? Đừng có như chó thích ăn phân vậy. Tao mà nói pháp sư là con trai thì mày có dám nói thêm câu nào nữa không? Đừng bắt nạt kẻ yếu, vừa nãy to mồm lắm cơ mà? Chơi dở thế này thì lần sau đừng hố bọn tao nữa…”
Trong suốt khoảng thời gian tiếp theo, Trần Việt nghe Ngô Tịch solo chửi tay đi rừng, một lần nữa nhận thức sâu sắc hơn về năng lực chiến đấu của anh chàng.
Nhớ ra bên cạnh còn có Chu Chúc Tinh, Trần Việt ho khan hai tiếng: “Đừng nói nữa, lỡ mất điểm uy tín thì sao?”
“Thôi được, để tôi bật mic nói với hắn.”
Trần Việt bật mic toàn đội: “Nếu anh chơi giỏi rồi nói tôi gà thì tôi chịu, nhưng anh chơi còn không bằng tôi dùng chân chơi nữa. Còn nữa, anh cũng không có tư cách gì để phân biệt giới tính cả. Có những cô gái chơi rừng ý thức và kỹ năng còn hơn anh nhiều. Đừng lấy mấy cái tiêu chuẩn cùi bắp của anh ra đổ lỗi cho người khác.”
Ngồi cạnh, Chu Chúc Tinh híp mắt lại, âm thầm ghi nhớ ID của người chơi đó, sau đó gửi cho Giang Hữu Chi.
Z: Khóa tài khoản người này cho tôi.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Hả?
Z: Tối nay phải thấy kết quả.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Rồi rồi rồi.
Z: À, gửi tôi hướng dẫn chơi game này luôn.
Z: Tôi muốn chơi game với Trần Việt.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Tình yêu quả là kỳ diệu.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Vị giám đốc từng nói “game điện tử chỉ là lãng phí thời gian” cũng vì nụ cười của người đẹp mà lao đầu vào game.
Z: Nói thêm một câu nữa, lương tháng này của cậu sẽ tàng hình.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: 1.
Hết chương 18