QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Môi run rẩy cắn chặt, nước mắt kìm nén bấy lâu chợt trào ra không kịp ngăn.
Ngụy Trường Thanh đã tỉnh.
Hắn hẳn đã đứng đó một lúc, sắc xám trên mặt cũng bớt đi nhiều.
Ta và Thẩm Dực Châu nói chuyện, có lẽ hắn cũng nghe thấy.
Trái tim ta bỗng rơi trở lại lồng ngực, nước mắt tuôn ra, không kìm được liền lao tới.
Ta chỉ muốn hỏi hắn còn khó chịu hay không, nghĩ rằng mình hẳn nên nói lời xin lỗi.
Nhưng hắn tựa hồ hiểu lầm ý ta, bước ra cửa đi về phía ta.
Theo đà ta lao tới, một bàn tay đỡ lấy ta, ôm ta lên, rồi lau khô lệ nơi khoé mắt.
Thân thể bỗng bị nhấc bổng, khiến ta hoảng hốt, vẻ mặt đầy kinh sợ.
Ngụy Trường Thanh thoáng sững lại, nhận ra ta không phải muốn ôm, liền cúi người đặt ta xuống.
Ta ngước mắt nhìn hắn, trong mắt vẫn còn lệ.
Chỉ là muốn nói với hắn đôi câu, quan tâm hay xin lỗi.
Nhưng vì quá khẩn trương và gấp gáp, một chữ cũng chẳng thốt ra được.
Ngụy Trường Thanh dường như lại cho rằng ta đang đề phòng hắn.
Ý cười vừa chớm nơi khoé môi khi ôm ta, liền ngượng ngập mà tan biến.
Đáy mắt thoáng qua một tia cô tịch, thật ngắn ngủi, rồi hắn mới mở miệng:
“Không cần đổi nhị tỷ ngươi sang đây.
Đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ tìm thánh thượng… xin một tờ hưu thư.”
Ta phải mất một lúc mới hiểu được ý hắn, ngẩn ngơ trừng mắt:
“Ngươi… ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Ngụy Trường Thanh ngồi xổm xuống.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, lặng im thật lâu, như đang cân nhắc từng lời:
“Ngươi không muốn đi ư?
Ca ca ngươi nói không sai, ở chỗ ta, phần nhiều sẽ chẳng có kết cục tốt.”
Ta ấm ức và bất an nhìn hắn:
“Ta đã nói với ca ca rồi, ta không về.
Nếu ngươi muốn đuổi ta đi…”
Ta muốn nói, ta có thể đến chỗ khác.
Dù ta luôn bị bỏ rơi, nhưng cũng không muốn tỏ ra đáng thương.
Song nghĩ đi nghĩ lại, thật sự chẳng còn nơi nào để đi.
Lời nghẹn giữa chừng, mặt ta đỏ bừng, cắn chặt môi đầy khó xử.
Ngụy Trường Thanh chăm chú nhìn vào mắt ta.
Trong đáy mắt u tối, dần hiện lên một tia sáng.
Hắn đưa tay, dễ dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta trong lòng bàn tay mình.
“Nhưng Thẩm Phù, nếu ngươi thật lòng muốn ở lại đây.
Ngày sau khi kinh thành, thiên hạ này có biến, ta… sẽ tận lực bảo vệ ngươi chu toàn.”
9
Môi ta bị cắn đến rướm máu, cổ họng nghẹn lại.
Vươn tay, ôm chặt lấy cổ hắn.
Ngụy Trường Thanh bật cười khẽ, như tâm tình vô cùng khoái trá.
Hắn bế bổng ta lên, sải bước ra viện, giọng sang sảng:
“Đi ăn cơm trưa, ăn đùi gà ngươi thích.”
Thị vệ vội bước theo nhắc nhở:
“Tướng quân còn chưa khỏe hẳn, không nên dùng sức.”
Ngụy Trường Thanh vẫn không dừng bước, tiếng cười vang dội:
“Không sao, mèo con thế này, có mấy lạng thịt chứ.”
Ta cứ thế an ổn ở lại tướng quân phủ, thoắt cái đã gần nửa năm.
Hôn kỳ của Thẩm Chiêu Vân và trạng nguyên lang được định vào tháng hai năm sau.
Thẩm Dực Châu cùng phụ mẫu ngày ngày ở bên nàng, chẳng ai lại thăm ta lần nào.
Mùa đông đã tới, Tết cũng sắp về.
Ngụy Trường Thanh rảnh rỗi liền đưa ta ra phố dạo chơi.
Khi chúng ta bước vào một cửa hiệu trang sức, lại vô tình chạm mặt Thẩm Chiêu Vân cùng trạng nguyên lang kia, còn có phụ mẫu ta và Thẩm Dực Châu.
Bọn họ vây quanh Thẩm Chiêu Vân, đã chọn được mấy món trang sức tinh xảo, hẳn là để thêm vào của hồi môn.
Không ai để ý đến ta, ta cũng chẳng buồn bước tới để tự rước lấy khó chịu.
Ta cùng Ngụy Trường Thanh rẽ sang một bên khác chọn trâm, định mua một chiếc tặng vú nuôi.
Vừa nhìn trúng một món, Thẩm Chiêu Vân lại đột nhiên bước tới.
Nàng chỉ vào cây trâm ta muốn, nói:
“Chưởng quỹ, cái này gói chung cho ta.”
Ta nghiêng đầu, ngẩng mắt lạnh lùng nhìn nàng:
“Là ta xem trước.”
Thẩm Chiêu Vân đối diện ánh mắt ta, lộ ra vẻ kinh ngạc:
“A Phù, sao muội ở đây?”
Nói rồi lại cười:
“Đây là trang sức của người lớn, trẻ con không đội được.”