- Trang chủ
- Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
- Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ
Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ
Truyện: Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Tác giả: Hiểu Văn Lược Lược
- Chương 1: Khi Chân Lục Trà Xuyên Thành Chân Lục Trà
- Chương 2: Điểm Trà Xanh Tự Dâng Đến Miệng
- Chương 3: Mua Mua Mua
- Chương 4: Truy Bắt Tội Phạm Bi.ến Th.ái
- Chương 5: Mạt Thế Giáng Lâm
- Chương 6: Biểu Diễn Kỹ Năng Trà Xanh
- Chương 7: Ôm Đùi Chị Đẹp, Điểm Trà Xanh Tăng Vùn Vụt
- Chương 8: Bố Mày Là Đàn Ông
- Chương 9: Nâng Cấp Không Gian
- Chương 10: Lòng Người Ác Độc
- Chương 11: Thành Thật Với Nhau
- Chương 12: Hai Mắt Ta Chạm Nhau
- Chương 13: Giống Mèo Batư
- Chương 14: Tự Thêm Mình Vào Đội
- Chương 15: Mở Ra Vật Phẩm Mới: Búa Sắt Màu Hồng
- Chương 16: Đồ Zombie Không Có Võ Đức
- Chương 17: Quái Vật Huhu
- Chương 18: Cơn Mưa Máu
- Chương 19: Gặp Phải Mai Phục
- Chương 20: Giả Heo Ăn Thịt Hổ
- Chương 21: Bắt Đầu Biến Dị
- Chương 22: Liều Chết Bảo Vệ Đồng Đội
- Chương 23: Người Người Nhà Nhà Thức Tỉnh Dị Năng
- Chương 24: Chính Thức Được Thừa Nhận
- Chương 25: Cô Tiên Giữa Mạt Thế
- Chương 26: Giọng Nói Thần Bí Trong Không Gian Linh Tuyền
- Chương 27: Vòng Cổ Pha Lê Hệ Trị Liệu
- Chương 28: Vật Phẩm Trung Tâm Mua Sẵm Có Thể Mua Hàng Miễn Phí?
- Chương 29: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Trà Trà “Hôn Mê”
- Chương 30: Đối Phó Với Cây Biến Dị
- Chương 31: Lao Động Chân Tay Thật Sự Rất Mệt Mỏi
- Chương 32: Để Anh Làm Đao Cho Em!
- Chương 33: Hãy Gọi Bổn Cô Nương Là Tiểu Tiên Nữ
- Chương 34: Luyện Tập Bắn Súng
- Chương 35: Chìa Khoá Vạn Năng Của Hệ Thống Đúng Là Không Tầm Thường
- Chương 36: Bị Mê Hoặc
- Chương 37: Kẻ Phản Bội? Đình Lệ?
- Chương 38: Gặp Nam Nữ Chính Trong Nguyên Tác
- Chương 39: Trà Xanh Pk Bạch Liên Hoa
- Chương 40: Cần Tôi Giúp Em Giết Cô Ta Không?
- Chương 41: Biết Là Cố Ý Nhưng Không Biết Phải Làm Sao!
- Chương 42: Kẻ Thù Của Kẻ Thù Là Bạn
- Chương 43: Thuộc Tính Háo Sắc Trỗi Dậy
- Chương 44: Phát Hiện Tiến Sĩ Đường
- Chương 45: Nguy Hiểm Đang Rình Rập
- Chương 46: Quá Khứ Đen Tối Của Nam Chính Đình Lệ
- Chương 47: Chuyện Gì Khó Đã Có Hệ Thống Lo
- Chương 48: Dùng Mỹ Nam Kế Để Nắm Tay Trà Trà
- Chương 49: Sự Trả Thù Tốt Nhất Không Phải Là Giết Người
- Chương 50: Điên Cuồng Mua Sắm Miễn Phí, Mọi Người Ai Cũng Có Quà!
- Chương 51: Về Tới Căn Cứ Hoàng Hôn
- Chương 52: Thổ Lộ, Anh Đã Bị Em Mê Hoặc
- Chương 53: Nụ Hôn Chuồn Chuồn Lướt
- Chương 54: Em Đã Biết Hết Bí Mật Đen Tối Của Anh
- Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em
- Chương 56: Giấc Mơ Ướt Át
- Chương 57: Bị Khiêu Khích Còn Gặp Phải Hệ Thống Kẹt Sỉ
- Chương 58: Đơn Phương Nghiền Nát, Đùa Giỡn Đối Phương Như Dắt Chó Đi Dạo
- Chương 59: Đánh Lén Không Thành, Cúi Đầu Nhận Thua
- Chương 60: Anh Muốn Cùng Em Tạo Một Ngôi Nhà, Công Khai Yêu Đương
- Chương 61: Quái Vật Trong Bệnh Viện
- Chương 62: Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con
- Chương 63: Quái Vật “Đẻ Trứng”
- Chương 64: Chìa Khoá Vạn Năng Muôn Năm
- Chương 65: Tiêu Diệt Quái Vật
- Chương 66: Người Anh Bẩn Lắm, Em Đừng Ôm
- Chương 67: Một Mình Thu Hút Zombie
- Chương 68: Tạ Lam Án Anh Đừng Chết!
- Chương 69: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 70: Tác Dụng Của Tinh Hạch
- Chương 71: Dị Năng Thăng Cấp
- Chương 72: Nhiệm Vụ Mới: Bắt Hổ Biến Dị
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Ngao Cò Tranh Đấu, Ngư Ông Đắc Lợi
- Chương 75: Vạn Vật Đều Có Linh, Trừ Muỗi
- Chương 76: Nuôi Hổ Biến Dị
- Chương 77: Sau Này Hãy Gọi Nó Là Ngạo Thiên
- Chương 78: Nắm Đấm Ai Cứng Hơn, Người Đó Có Quyền Lên Tiếng
- Chương 79: Khu Ổ Chuột
- Chương 80: Ho Ra Máu
- Chương 81: Tạ Lam Án, Em Thích Anh!
- Chương 82: Phát Hiện Bí Mật Động Trời
- Chương 83: Nuôi Nhốt Zombie
- Chương 84: Thế Giới Này Không Có Vịt Donald
- Chương 85: Giải Cứu Đường Tinh
- Chương 86: Lỡ Quên Mất Đội Trưởng Đại Nhân Rồi!
- Chương 87: Chị Em Trùng Phùng
- Chương 88: Lợi Dụng Lẫn Nhau
- Chương 89: Tiền Công Là Một Nụ Hôn
- Chương 90: Theo Dõi
- Chương 91: Thăm Dò Hang Ổ Của Địch
- Chương 92: Suýt Bị Phát Hiện
- Chương 93: Kỹ Năng Nhìn Qua Là Nhớ Hoá Ra Ai Cũng Có???
- Chương 94: Một Đêm Nóng Bỏng
- Chương 95: Dựa Vào Nhan Sắc Để Kiếm Cơm
- Chương 96: Eo Ôi, Cô Ta Làm Người Ta Sợ Quá Đi Huhuhu~
- Chương 97: Tìm Thầy Cho Đường Tinh
- Chương 98: Muốn Bao Nhiêu Tôi Chiều
- Chương 99: Diễn Xuất Cỡ Này Cũng Phải Là Ảnh Hậu
- Chương 100: Chẳng Lẽ Đây Là Hào Quang Nhân Vật Chính
- Chương 101: Anh Sợ Mất Em
- Chương 102: Có Thứ Gì Đó Đang Tới, Mau Chạy!
- Chương 103: Zombie Cao Cấp Hệ Tốc Độ Rất Lợi Hại Sao?
- Chương 104: Đánh Bại Zombie Cấp Cao
- Chương 105: Chị À, Thích Thể Hiện Như Vậy, Phải Cẩn Thận Đấy
- Chương 106: Ngủ Say Như Chết
- Chương 107: Quạ Biến Dị
- Chương 108: Mỗi Ngày Tôi Đều Yêu Em Nhiều Hơn Hôm Qua
- Chương 109: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Tạ Lam Án Bị Thương
- Chương 110: Zombie Hệ Độc
- Chương 111: Thằn Lằn Biến Dị
- Chương 112: Đảo Ngược Tình Thế
- Chương 113: Hạ Gục Zombie Cao Cấp Hệ Độc
- Chương 114: Bị Chế Giễu
- Chương 115: Mật Thất Dưới Lòng Đất
- Chương 116: Máu Người
- Chương 117: Camera Quay Lén
- Chương 118: Người Đàn Ông Bí Ẩn – Kiêu Chỉ
- Chương 119: Người Đàn Ông Liếc Mắt Đưa Tình Không Hề Kiêng DèBí Ẩn – Kiêu Ch
- Chương 120: Tên Biến Thái Đứng Sau Màn?
- Chương 121: Zombie Vương?
- Chương 122: Anh Đây Thích Đập Chậu Cướp Hoa
- Chương 123: Cùng Nhau Liên Thủ Đối Phó Lạc Đà Biến Dị
- Chương 124: Đình Lệ Biến Thành Zombie
- Chương 125: Chân Lục Trà Chết
- Chương 126: Mất Kí Ức
- Chương 127: Đúng Là Xấu Mẹ Xấu Con, Xấu Hết Phần Thiên Hạ
- Chương 128: Không Ai Có Thể Cưỡng Lại Kỹ Thuật Nướng Thịt Của Cô!
- Chương 129: Cướp Đây!
- Chương 130: Trà Trà Của Anh… Không Cần Anh Nữa Sao?
- Chương 131: Chị Chân Đã Trở Lại Rồi Sao?
- Chương 132: Quên Hỏi Tên Ân Nhân Mất Rồi!
- Chương 133: Cùng Nhau Đi Xem Nhà
- Chương 134: Người Đàn Ông Này Đẹp Trai Thật Đấy!
- Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây
- Chương 136: Không Đủ Năng Lượng, Hệ Thống Khởi Động Thất Bại
- Chương 137: Bắt Đầu Theo Đuổi Lại Từ Đầu
- Chương 138: Hoá Ra Là Con Hồ Ly Đực Đầy Quyến Rũ!
- Chương 139: Làm Nhiệm Vụ
- Chương 140: Gặp Lại Ngạo Thiên, Chị Là Chị Đường Đường Của Em Đây!
- Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ
- Chương 142: Gặp Lại Người Xưa: Triệu Ngô
- Chương 143: Chân Lục Trà! Cô Nhất Định Phải Chết!
- Chương 144: Lấy Lại Kí Ức
- Chương 145: Hù Dọa Đình Dạ
- Chương 146: Trùng Phùng
- Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!
- Chương 148: Trà Trà, Em Thơm Quá!
- Chương 149: Đối Chiến
- Chương 150: Chúng Em Thua Rồi, Chị Chân!
- Chương 151: Nhà Của Chúng Ta
- Chương 152: Nhiệm Vụ Giải Cứu Thế Giới
- Chương 153: Trà Trà, Chậm Thôi, Nhanh Quá Rồi!
- Chương 154: Em Sợ Anh Chết Ở Đây, Sẽ Sẽ Không Được Gặp Anh Nữa!
- Chương 155: Anh Đã Nói… Sẽ Mãi Mãi… Bảo Vệ… Em!
- Chương 156: Giành Giật Từng Giây
- Chương 157: Phản Diện Chết Vì Nói Nhiều
- Chương 158: Anh Yêu Em (Toàn Văn Hoàn)
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Chân Lục Trà vội vàng nói: "Được, tôi đến ngay đây. Sương Sương cậu mau rời khỏi đó, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không được thì chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này."
Vốn dĩ một con zombie cấp A đối với hai người mà nói nguy hiểm không lớn, nhưng nếu không chỉ có con zombie cấp A kia, thì độ rủi ro của nhiệm vụ này sẽ lớn hơn nhiều so với dự tính của họ.
So với thù lao, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn.
Chân Lục Trà cúp máy liên lạc xong liền muốn chạy qua đó.
Thời gian cấp bách, Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, lại nghe thấy cô gái kia gặp nguy hiểm, liền quyết đoán nói với Chân Lục Trà: "Trà Trà, em cưỡi Ngạo Thiên đi tìm đồng đội của em trước đi, chị đi tìm người đến giúp."
Đường Nguyệt lần này không phải một mình ra ngoài làm nhiệm vụ, mà là cả đội Ảnh Tức cùng nhau xuất phát.
Nói ra thì cũng đã lâu rồi họ không cùng nhau làm nhiệm vụ.
Chân Lục Trà nghe cô nói vậy, nhìn Ngạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm, thè lưỡi thở hổn hển bên cạnh.
"Nó…… đồng ý cho tôi cưỡi sao?"
Đường Nguyệt cười nói: "Sao lại không đồng ý, em không thấy nếu không phải chị ngăn cản, thì Ngạo Thiên đã hận không thể dán lên người em rồi sao."
Chân Lục Trà nhìn đôi mắt to tròn long lanh màu xanh biếc của Ngạo Thiên, không nhịn được đưa tay vu.ốt ve đầu nó.
Sau đó, cô quay đầu nói với Đường Nguyệt: "Cảm ơn chị,…… Chị Đường Đường."
Không biết tại sao, cách gọi 'Chị Đường Đường' này lại thốt ra như vậy, Chân Lục Trà nói xong vẫn còn có chút chưa kịp phản ứng.
.
Chân Lục Trà cưỡi trên lưng Ngạo Thiên, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Vừa cảm thán tốc độ của nó, vừa kinh ngạc khi nó có thể hiểu được lời mình nói. Bảo chạy về hướng nào liền chạy về hướng đó, bộ dnags ngoan ngoãn nghe lời cực kỳ.
Tay Chân Lục Trà đặt trên bộ lông mềm mại của Ngạo Thiên, cô thậm chí còn muốn vùi mặt vào tấm lưng lông xù của Ngạo Thiên.
Nhưng không lâu sau, Ngạo Thiên đã đưa Chân Lục Trà đến nhà kho bên kia.
Bên ngoài nhà kho, Nam Sương đang đợi Chân Lục Trà, đột nhiên nhìn thấy từ xa có một cục lông xù đang bay nhanh về phía mình.
??? Cái gì vậy?
Nam Sương đang nheo mắt nhìn kỹ, thì cục lông xù kia đã đến trước mặt cô. Ngay sau đó, Chân Lục Trà nhảy xuống từ trong đống lông đó.
Chân Lục Trà chạy đến trước mặt Nam Sương, nhìn kỹ toàn thân dối phương, không phát hiện ra vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định lên tiếng thì phát hiện ánh mắt trợn to của Nam Sương đang nhìn chằm chằm Ngạo Thiên sau lưng mình.
Nam Sương chỉ vào con hổ cao gấp đôi mình: "Trà Trà, cậu lừa ðâu ðược con thú cưỡi này vậy……"
Chân Lục Trà đỡ trán, bất đắc dĩ kể lại tình huống mình vừa gặp Đường Nguyệt từ đầu đến cuối.
Nam Sương nghe xong đã hiểu, xem ra lại có người "nhận nhầm" Trà Trà rồi.
Nhưng con hổ biến dị tên 'Ngạo Thiên' này thật sự khiến Nam Sương kinh ngạc. Có trời mới biết khi con hổ này xuất hiện trước mặt cô, khẩu s.ú.n.g trong tay cô đã lên đạn xong, ngón tay cũng đã đặt lên cò súng.
Cũng không trách Nam Sương căng thẳng như vậy, những năm qua trong thời mạt thế, phần lớn thú biến dị gặp phải đều hung ác, loại thú hiền lành đến mức có thể làm thú cưỡi cho người thật sự không nhiều.
Thật ra không chỉ là không nhiều, mà đây chính là có một không hai!
Nam Sương nhìn Ngạo Thiên, Ngạo Thiên cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm người có vẻ rất quen thuộc với chủ nhân của mình.
Trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của nó, hoàn toàn không có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như khi đối diện với Chân Lục Trà. Lúc này, ánh mắt nó nhìn Nam Sương tràn đầy đề phòng và cảnh giác, thậm chí còn nhe răng ra uy h.i.ế.p Nam Sương.
Chân Lục Trà quay đầu liếc nhìn, thấy Ngạo Thiên đang nhe răng với Nam Sương, cô liền giơ tay kiễng chân vỗ nhẹ hai cái lên đầu Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên nhận được sự vu.ốt ve quen thuộc, nó lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra, cái đầu to lớn nghiêng dán lên mặt Chân Lục Trà cọ cọ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gừ gừ thoải mái.
Một màn này tràn ngập sự thân mật khó tả, Nam Sương nhìn một người một hổ tương tác lại cảm thấy có chút ấm áp.
Thú biến dị cũng có thể đáng yêu như vậy sao?
Không đúng không đúng, Nam Sương vội vàng lắc đầu.
Nghĩ gì vậy! Cô lại cảm thấy con thú biến dị này đáng yêu!
Rất lâu trước đây, Nam Sương đã biết thú biến dị tuyệt đối không phải loại hiền lành.
Cô từng tận mắt chứng kiến một đội người bị một con thú biến dị cấp cao tàn sát ngay trước mặt mình. Cảnh tượng đó khắc sâu vào ký ức, đến mức suốt một thời gian dài, mỗi giấc mơ của cô đều tràn ngập mùi m.á.u tanh và sợ hãi.
Con thú biến dị này tuyệt đối là dựa vào ngoại hình để mê hoặc đối thủ, chắc chắn là như vậy! Cô sẽ không bị vẻ ngoài vô hại của nó đánh lừa, không ai có thể lay chuyển sự đề phòng trong lòng cô!
Nam Sương nghĩ như vậy, dời ánh mắt khỏi người Ngạo Thiên. Mà Ngạo Thiên thì hừ hừ vài tiếng, cái mũi lại cọ cọ vào người Chân Lục Trà đầy thân thiết.
Chân Lục Trà: ...Hai đứa này sao mới lần đầu gặp mặt đã nhìn nhau không vừa mắt rồi?
Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Chân Lục Trà hỏi Nam Sương: “Sương Sương, tình hình bên trong như thế nào rồi?”
Nam Sương nhíu mày: “Bên trong không chỉ có mấy con zombie cấp A, hình như còn có một con ít nhất là cấp S.”
“Ít nhất cấp S?” Chân Lục Trà cũng không khỏi nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành đơn giản, không ngờ vừa lên đã gặp phải ‘kinh hỉ’ lớn như vậy.
Người phát ra nhiệm vụ này chắc chắn biết rõ tình hình ở đây, cũng chẳng trách dù thù lao hậu hĩnh đến đâu vẫn không ai dám nhận. Hóa ra lại muốn lừa mấy người không biết gì như các cô đến đây chịu chết.
Nam Sương đương nhiên cũng nhận ra mình bị lừa, sắc mặt cứng đờ, nghiến răng nói: “Dám giở trò với tôi? Đợi về nhất định phải lột da hắn ra!”
Chân Lục Trà gật đầu: “Thêm tôi nữa.”
Nếu không phải Nam Sương đủ cẩn thận, bây giờ sợ là ngay cả xác cũng bị đám zombie bên trong gặm sạch rồi.
Nhưng mà, cái kho hàng này rõ ràng chẳng có gì quan trọng, chỉ có mấy tấm pin năng lượng mặt trời, vậy tại sao lại có nhiều zombie cao cấp canh giữ đến vậy?
Chân Lục Trà cảm thấy tò mò, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng sự tò mò có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người. Vì vậy, cô quay sang nói với Nam Sương:
“Hay là chúng ta về đi? Cũng không thiếu gì nhiệm vụ, đợi về rồi tìm cái nào phù hợp với chúng ta hơn.”
Nam Sương gật đầu đồng ý với đề nghị của cô.
Hai người vốn định lặng lẽ rút lui khỏi nơi này, nhưng ngay lúc Chân Lục Trà định gọi Ngạo Thiên, cô mới phát hiện con hổ lớn luôn bám theo mình bỗng dưng biến mất.
Ngay sau đó, từ trong kho hàng vang lên một tiếng hổ gầm đầy uy lực.
Chân Lục Trà và Nam Sương nhìn nhau, sững sờ.
Chết dở, đứa nhỏ xui xẻo này vừa lên đã gây chuyện cho các cô rồi.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai người vẫn lập tức lao vào, nhưng cảnh tượng bên trong khiến hai người không khỏi kinh ngạc.