- Trang chủ
- Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
- Chương 114: Bị Chế Giễu
Chương 114: Bị Chế Giễu
Truyện: Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Tác giả: Hiểu Văn Lược Lược
- Chương 1: Khi Chân Lục Trà Xuyên Thành Chân Lục Trà
- Chương 2: Điểm Trà Xanh Tự Dâng Đến Miệng
- Chương 3: Mua Mua Mua
- Chương 4: Truy Bắt Tội Phạm Bi.ến Th.ái
- Chương 5: Mạt Thế Giáng Lâm
- Chương 6: Biểu Diễn Kỹ Năng Trà Xanh
- Chương 7: Ôm Đùi Chị Đẹp, Điểm Trà Xanh Tăng Vùn Vụt
- Chương 8: Bố Mày Là Đàn Ông
- Chương 9: Nâng Cấp Không Gian
- Chương 10: Lòng Người Ác Độc
- Chương 11: Thành Thật Với Nhau
- Chương 12: Hai Mắt Ta Chạm Nhau
- Chương 13: Giống Mèo Batư
- Chương 14: Tự Thêm Mình Vào Đội
- Chương 15: Mở Ra Vật Phẩm Mới: Búa Sắt Màu Hồng
- Chương 16: Đồ Zombie Không Có Võ Đức
- Chương 17: Quái Vật Huhu
- Chương 18: Cơn Mưa Máu
- Chương 19: Gặp Phải Mai Phục
- Chương 20: Giả Heo Ăn Thịt Hổ
- Chương 21: Bắt Đầu Biến Dị
- Chương 22: Liều Chết Bảo Vệ Đồng Đội
- Chương 23: Người Người Nhà Nhà Thức Tỉnh Dị Năng
- Chương 24: Chính Thức Được Thừa Nhận
- Chương 25: Cô Tiên Giữa Mạt Thế
- Chương 26: Giọng Nói Thần Bí Trong Không Gian Linh Tuyền
- Chương 27: Vòng Cổ Pha Lê Hệ Trị Liệu
- Chương 28: Vật Phẩm Trung Tâm Mua Sẵm Có Thể Mua Hàng Miễn Phí?
- Chương 29: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Trà Trà “Hôn Mê”
- Chương 30: Đối Phó Với Cây Biến Dị
- Chương 31: Lao Động Chân Tay Thật Sự Rất Mệt Mỏi
- Chương 32: Để Anh Làm Đao Cho Em!
- Chương 33: Hãy Gọi Bổn Cô Nương Là Tiểu Tiên Nữ
- Chương 34: Luyện Tập Bắn Súng
- Chương 35: Chìa Khoá Vạn Năng Của Hệ Thống Đúng Là Không Tầm Thường
- Chương 36: Bị Mê Hoặc
- Chương 37: Kẻ Phản Bội? Đình Lệ?
- Chương 38: Gặp Nam Nữ Chính Trong Nguyên Tác
- Chương 39: Trà Xanh Pk Bạch Liên Hoa
- Chương 40: Cần Tôi Giúp Em Giết Cô Ta Không?
- Chương 41: Biết Là Cố Ý Nhưng Không Biết Phải Làm Sao!
- Chương 42: Kẻ Thù Của Kẻ Thù Là Bạn
- Chương 43: Thuộc Tính Háo Sắc Trỗi Dậy
- Chương 44: Phát Hiện Tiến Sĩ Đường
- Chương 45: Nguy Hiểm Đang Rình Rập
- Chương 46: Quá Khứ Đen Tối Của Nam Chính Đình Lệ
- Chương 47: Chuyện Gì Khó Đã Có Hệ Thống Lo
- Chương 48: Dùng Mỹ Nam Kế Để Nắm Tay Trà Trà
- Chương 49: Sự Trả Thù Tốt Nhất Không Phải Là Giết Người
- Chương 50: Điên Cuồng Mua Sắm Miễn Phí, Mọi Người Ai Cũng Có Quà!
- Chương 51: Về Tới Căn Cứ Hoàng Hôn
- Chương 52: Thổ Lộ, Anh Đã Bị Em Mê Hoặc
- Chương 53: Nụ Hôn Chuồn Chuồn Lướt
- Chương 54: Em Đã Biết Hết Bí Mật Đen Tối Của Anh
- Chương 55: Anh Không Giỏi An Ủi Nhưng Anh Có Thể Ôm Em
- Chương 56: Giấc Mơ Ướt Át
- Chương 57: Bị Khiêu Khích Còn Gặp Phải Hệ Thống Kẹt Sỉ
- Chương 58: Đơn Phương Nghiền Nát, Đùa Giỡn Đối Phương Như Dắt Chó Đi Dạo
- Chương 59: Đánh Lén Không Thành, Cúi Đầu Nhận Thua
- Chương 60: Anh Muốn Cùng Em Tạo Một Ngôi Nhà, Công Khai Yêu Đương
- Chương 61: Quái Vật Trong Bệnh Viện
- Chương 62: Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con
- Chương 63: Quái Vật “Đẻ Trứng”
- Chương 64: Chìa Khoá Vạn Năng Muôn Năm
- Chương 65: Tiêu Diệt Quái Vật
- Chương 66: Người Anh Bẩn Lắm, Em Đừng Ôm
- Chương 67: Một Mình Thu Hút Zombie
- Chương 68: Tạ Lam Án Anh Đừng Chết!
- Chương 69: Cải Tử Hoàn Sinh
- Chương 70: Tác Dụng Của Tinh Hạch
- Chương 71: Dị Năng Thăng Cấp
- Chương 72: Nhiệm Vụ Mới: Bắt Hổ Biến Dị
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Ngao Cò Tranh Đấu, Ngư Ông Đắc Lợi
- Chương 75: Vạn Vật Đều Có Linh, Trừ Muỗi
- Chương 76: Nuôi Hổ Biến Dị
- Chương 77: Sau Này Hãy Gọi Nó Là Ngạo Thiên
- Chương 78: Nắm Đấm Ai Cứng Hơn, Người Đó Có Quyền Lên Tiếng
- Chương 79: Khu Ổ Chuột
- Chương 80: Ho Ra Máu
- Chương 81: Tạ Lam Án, Em Thích Anh!
- Chương 82: Phát Hiện Bí Mật Động Trời
- Chương 83: Nuôi Nhốt Zombie
- Chương 84: Thế Giới Này Không Có Vịt Donald
- Chương 85: Giải Cứu Đường Tinh
- Chương 86: Lỡ Quên Mất Đội Trưởng Đại Nhân Rồi!
- Chương 87: Chị Em Trùng Phùng
- Chương 88: Lợi Dụng Lẫn Nhau
- Chương 89: Tiền Công Là Một Nụ Hôn
- Chương 90: Theo Dõi
- Chương 91: Thăm Dò Hang Ổ Của Địch
- Chương 92: Suýt Bị Phát Hiện
- Chương 93: Kỹ Năng Nhìn Qua Là Nhớ Hoá Ra Ai Cũng Có???
- Chương 94: Một Đêm Nóng Bỏng
- Chương 95: Dựa Vào Nhan Sắc Để Kiếm Cơm
- Chương 96: Eo Ôi, Cô Ta Làm Người Ta Sợ Quá Đi Huhuhu~
- Chương 97: Tìm Thầy Cho Đường Tinh
- Chương 98: Muốn Bao Nhiêu Tôi Chiều
- Chương 99: Diễn Xuất Cỡ Này Cũng Phải Là Ảnh Hậu
- Chương 100: Chẳng Lẽ Đây Là Hào Quang Nhân Vật Chính
- Chương 101: Anh Sợ Mất Em
- Chương 102: Có Thứ Gì Đó Đang Tới, Mau Chạy!
- Chương 103: Zombie Cao Cấp Hệ Tốc Độ Rất Lợi Hại Sao?
- Chương 104: Đánh Bại Zombie Cấp Cao
- Chương 105: Chị À, Thích Thể Hiện Như Vậy, Phải Cẩn Thận Đấy
- Chương 106: Ngủ Say Như Chết
- Chương 107: Quạ Biến Dị
- Chương 108: Mỗi Ngày Tôi Đều Yêu Em Nhiều Hơn Hôm Qua
- Chương 109: Bị Tập Kích Bất Ngờ, Tạ Lam Án Bị Thương
- Chương 110: Zombie Hệ Độc
- Chương 111: Thằn Lằn Biến Dị
- Chương 112: Đảo Ngược Tình Thế
- Chương 113: Hạ Gục Zombie Cao Cấp Hệ Độc
- Chương 114: Bị Chế Giễu
- Chương 115: Mật Thất Dưới Lòng Đất
- Chương 116: Máu Người
- Chương 117: Camera Quay Lén
- Chương 118: Người Đàn Ông Bí Ẩn – Kiêu Chỉ
- Chương 119: Người Đàn Ông Liếc Mắt Đưa Tình Không Hề Kiêng DèBí Ẩn – Kiêu Ch
- Chương 120: Tên Biến Thái Đứng Sau Màn?
- Chương 121: Zombie Vương?
- Chương 122: Anh Đây Thích Đập Chậu Cướp Hoa
- Chương 123: Cùng Nhau Liên Thủ Đối Phó Lạc Đà Biến Dị
- Chương 124: Đình Lệ Biến Thành Zombie
- Chương 125: Chân Lục Trà Chết
- Chương 126: Mất Kí Ức
- Chương 127: Đúng Là Xấu Mẹ Xấu Con, Xấu Hết Phần Thiên Hạ
- Chương 128: Không Ai Có Thể Cưỡng Lại Kỹ Thuật Nướng Thịt Của Cô!
- Chương 129: Cướp Đây!
- Chương 130: Trà Trà Của Anh… Không Cần Anh Nữa Sao?
- Chương 131: Chị Chân Đã Trở Lại Rồi Sao?
- Chương 132: Quên Hỏi Tên Ân Nhân Mất Rồi!
- Chương 133: Cùng Nhau Đi Xem Nhà
- Chương 134: Người Đàn Ông Này Đẹp Trai Thật Đấy!
- Chương 135: Tiểu Lục Đừng Đánh, Tôi Là Hàn Diễm Đây
- Chương 136: Không Đủ Năng Lượng, Hệ Thống Khởi Động Thất Bại
- Chương 137: Bắt Đầu Theo Đuổi Lại Từ Đầu
- Chương 138: Hoá Ra Là Con Hồ Ly Đực Đầy Quyến Rũ!
- Chương 139: Làm Nhiệm Vụ
- Chương 140: Gặp Lại Ngạo Thiên, Chị Là Chị Đường Đường Của Em Đây!
- Chương 141: Ngạo Thiên Uy Vũ
- Chương 142: Gặp Lại Người Xưa: Triệu Ngô
- Chương 143: Chân Lục Trà! Cô Nhất Định Phải Chết!
- Chương 144: Lấy Lại Kí Ức
- Chương 145: Hù Dọa Đình Dạ
- Chương 146: Trùng Phùng
- Chương 147: Xin Lỗi, Đã Để Anh Đợi Lâu Quá Rồi, Án Án!
- Chương 148: Trà Trà, Em Thơm Quá!
- Chương 149: Đối Chiến
- Chương 150: Chúng Em Thua Rồi, Chị Chân!
- Chương 151: Nhà Của Chúng Ta
- Chương 152: Nhiệm Vụ Giải Cứu Thế Giới
- Chương 153: Trà Trà, Chậm Thôi, Nhanh Quá Rồi!
- Chương 154: Em Sợ Anh Chết Ở Đây, Sẽ Sẽ Không Được Gặp Anh Nữa!
- Chương 155: Anh Đã Nói… Sẽ Mãi Mãi… Bảo Vệ… Em!
- Chương 156: Giành Giật Từng Giây
- Chương 157: Phản Diện Chết Vì Nói Nhiều
- Chương 158: Anh Yêu Em (Toàn Văn Hoàn)
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Chân Lục Trà cảm thấy mình như đang tham gia một tour du lịch vậy, không ngừng di chuyển qua thành phố sa mạc này. Nhớ lại trước khi xuyên không, hình như cô luôn bận rộn mưu sinh mà chưa từng có một chuyến du lịch thoải mái nào.
Nhưng bây giờ cũng coi như là du lịch rồi nhỉ? Cô lén lút luồn tay mình vào tay Tạ Lam Án đang đi phía trước.
Tay trong tay với người mình thích trên sa mạc, chẳng phải du lịch thì là gì? Chân Lục Trà vui vẻ nghĩ.
Tạ Lam Án, người đang nắm tay cô, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí vui vẻ đang tỏa ra từ Chân Lục Trà.
Mặc dù không biết cô gái nhỏ bé trước mặt đang vui vẻ vì điều gì, nhưng Tạ Lam Án vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, thậm chí cảm thấy khung cảnh xung quanh phủ đầy cát vàng cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Hàn Diễm ở phía sau nhìn hai người tay nắm tay ngay cả khi đi đường, trong lòng thầm nhủ không ganh tỵ, nhưng anh vẫn vô thức nhìn về phía Đường Nguyệt ở phía trước.
Hàn Diễm bước lên, đến bên cạnh Đường Nguyệt, rồi bắt chước giọng điệu của Chân Lục Trà, cố tình the thé nói với Đường Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, người ta cũng muốn nắm tay..."
Gần như ngay khi Hàn Diễm vừa cất tiếng, Đường Nguyệt đã bị giọng nói kỳ quái của anh làm cho rùng mình, lập tức nổi da gà.
Ngay cả những người trong đội khác ở gần đó cũng không khỏi rùng mình.
Đường Nguyệt cố gắng phớt lờ những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Diễm, anh mất mặt thì đừng để lộ ra ngoài. Nếu thật sự muốn mất mặt, thì cũng đừng để người khác biết tôi quen anh."
Nghe xong, Hàn Diễm vừa định học theo chiêu "hu hu hu" của Chân Lục Trà, không ngờ vừa mới hu một tiếng, Đường Nguyệt đã nhanh chóng đưa tay bịt miệng anh lại.
Đúng vậy, dùng tay không để bịt miệng.
Hai cánh môi của Hàn Diễm bị Đường Nguyệt nắm chặt trong tay, Đường Nguyệt đầy vẻ đe dọa nói: "Đừng có phát ra âm thanh nữa, hiểu không?"
Hàn Diễm cảm nhận được lực đạo trên môi mình ngày càng mạnh, lập tức điên cuồng gật đầu, sợ rằng nếu chậm một giây nữa, cái miệng của mình sẽ bị cô véo bay mất.
Đường Nguyệt xác định anh ta sẽ không nói thêm những lời không thích hợp nữa mới buông tay, tiếp tục theo sát đoàn người tiến về phía trước.
Hứa Đồng đã quan sát bọn họ từ lâu, nhìn thấy Hàn Diễm bị Đường Nguyệt véo miệng, cả người không kìm được cười run rẩy.
Hắn vừa cười vừa đi đến bên cạnh Hàn Diễm, chế giễu kẻ nào đó trông như gà trống bị đánh bại: "Ha ha ha ha ha, cậu muốn theo đuổi Đường Nguyệt cũng đâu cần học theo chị Chân của tôi chứ, ha ha ha ha ha còn 'người ta', ha ha ha ha ha còn 'hu hu hu~', cười c.h.ế.t tôi mất!!! Cả đời này tôi cũng không quên được cảnh này! Ha ha ha ha ha!"
Hàn Diễm cứ thế câm nín nhìn Hứa Đồng cười đến mức sắp lăn ra đất, mặt đen lại.
Tiếp đó, chú Viên cũng đi đến bên cạnh Hàn Diễm, lắc đầu với cậu ta, khẽ thở dài rồi vỗ vai cậu ta.
Đây có phải là sự chế giễu không lời không?
Phải nói là, chú Viên đã ghi điểm tuyệt đối.
Mặt Hàn Diễm thành công đen hơn nữa.
.
Chân Lục Trà cứ thế theo chân đoàn người, vội vã di chuyển suốt quãng đường, cuối cùng đến được điểm nhiệm vụ của đội Chương Vũ vào giữa trưa.
Nơi này hẳn là công viên của thành phố trước kia, không xa còn có chiếc xích đu bị gió thổi kêu cót két.
Lúc này nơi này cũng hoang tàn như những nơi khác trong thành phố sa mạc này, khắp nơi toát lên một bầu không khí nguy hiểm. Nhìn quanh bốn phía, ngoài bọn họ vừa mới đến, không có bóng dáng của bất kỳ đội nào khác.
Cùng với cát vàng thỉnh thoảng táp vào mặt, tim của Chân Lục Trà cũng đập như đánh trống.
Cảm giác này chính là điềm báo nguy hiểm sắp đến, Chân Lục Trà rất tin vào giác quan thứ sáu của mình.
Cô bắt đầu chăm chú quan sát xung quanh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng không lọt khỏi tầm mắt.
Tạ Lam Án nhíu mày, đôi mắt đẹp cũng tối sầm lại, rất rõ ràng, anh cũng ngửi thấy một chút không bình thường.
Tống Khải và Lưu Dương nhìn quanh không thấy bóng dáng của Chương Vũ đâu, tâm trạng cũng dần dần trầm xuống.
Lưu Dương không tin tà, anh cảm thấy một đội quân đông người như vậy không thể nào cứ thế biến mất được. Anh cầm lấy bộ đàm, bắt đầu gọi tên Chương Vũ trên kênh liên lạc.
Nhưng anh vẫn không nhận được hồi âm.
Chính lúc này, tai của Chân Lục Trà bắt được một tiếng động rất nhỏ. Lần theo âm thanh, cô đi đến bãi cát cạnh một cây xương rồng khổng lồ, ngồi xổm xuống rồi dùng tay đào bới cát vàng cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một v*t c*ng.
Cô lấy vật đó ra khỏi cát vàng.
Đó là một chiếc bộ đàm vẫn đang phát ra âm thanh, âm thanh đó chính là tiếng của Lưu Dương đang gọi Chương Vũ.
Chân Lục Trà đưa chiếc bộ đàm cho Tống Khải và Lưu Dương.
Lưu Dương nhìn chiếc bộ đàm trong tay cô, ngẩn người ra: "Cái này..."
Chân Lục Trà: "Tôi tìm thấy nó trong cát, chắc là bộ đàm của đội trưởng Chương."
Tống Khải tiến lên cầm lấy chiếc bộ đàm trong tay cô. Bộ đàm này đã bị hư hại một phần và thậm chí còn dính vết máu.
Tống Khải sờ vào vết m.á.u đó, có chút không dám tin.
Bởi vì Chương Vũ cũng là thành viên của anh, là thành viên nhỏ tuổi nhất vừa mới gia nhập đội của mình, cũng là em trai của thành viên đã hy sinh để cứu anh.
Sau khi nghe tin anh trai mình qua đời, Chương Vũ đã tìm đến anh, nói rằng muốn gia nhập đội để báo thù cho anh trai. Nhưng Tống Khải sao có thể vừa mất đi người đồng đội thân thiết nhất, lại để em trai của cậu ấy rơi vào nguy hiểm chứ? Thế nhưng, trước sự khẩn cầu dai dẳng của Chương Vũ, anh đành phải giao cho cậu ta nhiệm vụ tiêu diệt con Zombie dễ xử lý nhất.
Thế nhưng bây giờ, Chương Vũ lại mất tích. Tống Khải vô cùng hối hận, trong lòng tràn ngập cảm giác day dứt với người anh em của mình.
Đó chính là đứa em trai duy nhất của huynh đệ mình, là người thân còn lại duy nhất của anh ấy!
Tống Khải nắm chặt bộ đàm dính m.á.u trong tay: "Nhất định phải tìm thấy bọn họ, dù chỉ tìm thấy xác cũng phải mang về!"
Vì biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm nên khi đến bọn họ thậm chí còn mang theo cả túi đựng xác, dùng cho những người hy sinh.
Ít nhất cũng phải mang những người đã khuất về bên cạnh người thân của họ, không thể để t.h.i t.h.ể họ cô độc lẻ loi trong sa mạc vô tận này.
Mọi người bắt đầu chia đội tìm kiếm khắp công viên.
Chân Lục Trà vốn định đi cùng Đường Nguyệt, nhưng Hàn Diễm nửa đường lao ra cướp mất chị Đường Đường của cô.
Tên này, dạo gần đây cứ bám lấy chị Đường Đường không rời, khiến cô muốn chen cũng không chen vào được.
Thôi vậy, cô đi tìm Tạ Lam Án!
Tạ Lam Án nhìn Chân Lục Trà vốn định đi tìm Đường Nguyệt, đi được nửa đường lại 'sột soạt sột soạt' quay trở lại bên cạnh anh.
Trong đáy mắt anh lóe lên một tia cười thầm, xem ra việc để Hàn Diễm thỉnh thoảng quấn lấy Đường Nguyệt thật là đúng đắn.
Chân Lục Trà lúc này đã đến bên cạnh Tạ Lam Án: "Chúng ta cũng nhanh chóng hành động thôi."
Nói xong liền kéo Tạ Lam Án đi.