ha ha: "Quỷ? Tao không phải quỷ đâu? Tao đây không phải vẫn đang sống tốt đấy sao?"

Cô phần phật bay cực nhanh tới bên người Khúc thị, móng tay thật dài lập tức quơ qua trước mặt Khúc thị: "Ánh mắt cô trước sau như một vẫn kém thế nhỉ?"

Lão Vương đột nhiên muốn gây khó dễ, duỗi tay ý đồ tóm lấy Khúc Tiểu Tây, đúng lúc này Khúc Tiểu Tây như bị gió thổi đi đột nhiên lùi về phía sau. Lão Vương cũng bị một sợi dây thép cuốn lấy đầu giữ chặt.

Biến cố đột ngột xảy ra khiến cho Lão Nhị vô lại và những người xung quanh đang đứng chờ bị dọa tiểu ra quần.

Một cái rắm cũng không dám thả, cả đám túm tụm lại với nhau run bần bật, có kẻ còn hơi lớn gan vội vàng quỳ xuống không ngừng dập đầu hô to gọi nhỏ: "Bà cô ơi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi. Chúng tôi đều nghe lệnh làm việc thôi, chúng tôi không muốn hại ngài mà!"

Lão Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, giọng Khúc Tiểu Tây vặn vẹo: "Trên người mày mùi máu quá nồng, mày hại chết nhiều người như vậy thì giờ đến lượt mày."

Chẳng qua bao lâu dây thép đã siết chết Lão Vương, gã không để lại được một câu trăn trối đã mất đi tính mạng, lạch cạch một cái thi thể rơi xuống đất. Hơn nữa còn trực tiếp rơi xuống bên cạnh Khúc thị, Khúc thị: "A a a a!"

Mụ cuồng loạn kêu, Khúc Tiểu Tây tiếp tục nhẹ giọng nói: "Cô à, cô tốt của cháu ơi. Cô còn nhớ rõ cô ở trước mộ cha mẹ cháu đã nói gì không? Cô nói cô sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cẩn thận bọn cháu đấy!"

"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Thật xin lỗi!"

Khúc thị khóc nức nở, nước mũi nước mắt hòa vào nhau, Khúc Tiểu Tây lại cười lớn hơn: "Mày lừa người, mày lừa tao."

Cô nhìn quanh mình nói: "Bọn mày hại tao nên bọn mày đều đáng chết."

Cô cười hì hì: "Bạch gia xong đời rồi, sao mày vẫn còn sống nhỉ?"

Khúc thị: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Cháu tha cho cô đi, Tri Thiền à, cháu tha cho cô, tha cho cô được không?"

Khúc Tiểu Tây giọng bay bổng: "Không được đâu nha."