- Trang chủ
- Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò
- Chương 51: Sợ Chó Á?
Chương 51: Sợ Chó Á?
Truyện: Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò
Tác giả: Thanh Canh
- Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác
- Chương 2: Tôi Muốn Về Nhà
- Chương 3: Bị Ép Động Phòng
- Chương 4: Nam Chính Không Thích Nữ Chính Thì Phải Làm Sao?
- Chương 5: Cùng Nhau Tham Gia Show Hẹn Hò
- Chương 6: Xuất Phát
- Chương 7: Cùng Nhau Đạp Xe
- Chương 8: Ảnh Đế Thích Màu Hồng
- Chương 9: Hẹn Hò Riêng
- Chương 10: Tô Xán Bị Cả Mạng Xã Hội Tẩy Chay
- Chương 11: Tôi Không Giỏi Nhiều Thứ
- Chương 12: Đừng Dại Mà Thử?
- Chương 13: Nói Nhảy Là Nhảy Thật
- Chương 14: Anh Đúng Là “Dầu Mỡ” Thật Đấy!
- Chương 15: Bí Mật Kết Hôn
- Chương 16: Tô Thanh Tức Đến Phát Điên
- Chương 17: Cuộc Đời Là Một Chuỗi Những Khúc Quanh
- Chương 18: Tao Mới Là Đại Tiểu Thư Nhà Họ Tô!
- Chương 19: Tạm Thời Mất Trí Nhớ?
- Chương 20: Tôi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Du Lịch
- Chương 21: Đừng Có Lại Gần, Tôi Biết Tán Thủ Đấy!
- Chương 22: Chăm Sóc Tôi Đi
- Chương 23: Cứu Một Mạng Người Còn Hơn Xây Bảy Tòa Tháp
- Chương 24: Ba Lần Ra Vào Bệnh Viện
- Chương 25: Tình Yêu Tạo Nên Kỳ Tích
- Chương 26: Cướp Người Ngay Trước Mặt
- Chương 27: Bảo Vệ Môi Trường Là Trách Nhiệm Của Mọi Người
- Chương 28: Để Cô Thấy Thế Nào Mới Là Trà Xanh Thực Sự
- Chương 29: Chuẩn Bị Thử Vai
- Chương 30: Nữ Chính Là Ai Còn Chưa Chắc
- Chương 31: Diễn Xuất Đỉnh Cao
- Chương 32: Lại Tái Hôn Rồi Sao?
- Chương 33: Là Bà Bảo Đấy!
- Chương 34: Nữ Tướng Quân
- Chương 35: Bị Đâm Đuôi
- Chương 36: Tặng Bà Ta Một Bạt Tai
- Chương 37: Bước Ngoặc
- Chương 38: Nhà Đầu Tư
- Chương 39: Chỉ Là Một Chai Nước Thôi Mà!
- Chương 40: Tại Sao Lại Là Xe Riêng Của Tôi?
- Chương 41: Tại Sao Xe Riêng Của Tôi Lại Có Áo Sơ Mi Của Anh?
- Chương 42: Hoa Tai Hồng Ngọc
- Chương 43: Cô Có Chắc Mình Đủ Tiền Không Đã?
- Chương 44: Chiếc Váy Đính Kim Cương
- Chương 45: Tô Xán Là Con Bướm
- Chương 46: Người Đàn Ông Cao Tuổi
- Chương 47: Bình Hoa Cổ
- Chương 48: Cô Ấy Có Ông Ngoại?
- Chương 49: Dây treo bị đứt
- Chương 50: Chính Thức Phát Sóng
- Chương 51: Sợ Chó Á?
- Chương 52: Máy Bay Hạng Phổ Thông
- Chương 53: Làm Ơn Gọi Tôi Bằng Tên Đầy Đủ
- Chương 54: Biết Nhiều Đúng Là Lợi Hại
- Chương 55: Phòng Sát Vách
- Chương 56: Trà Xanh
- Chương 57: Trời Đông Giá Rét, Lấy Đâu Ra Nhện?
- Chương 58: Tiểu Tổng Tài Bá Đạo
- Chương 59: Đổi Phòng
- Chương 60: Chỉ Muốn Ngồi Cùng Tô Xán
- Chương 61: Không Dùng Mạng Xã Hội
- Chương 62: Bắt Chước
- Chương 63: Nhà Phê Bình Ẩm Thực
- Chương 64: Hay Là Làm bữa Tối Luôn Đi
- Chương 65: Cả Nhóm Bị Ngộ Độc
- Chương 66: Đi Cùng Nhau Đến Cuối
- Chương 67: Đại Kết Cục (Phần 1)
- Chương 68: Đại Kết Cục (Phần 2)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
“Anh sao vậy?” Tô Xán nhìn Hạ Cẩm Ngôn, thấy anh có vẻ muốn nói rồi lại thôi nên không khỏi thắc mắc. Nhiệm vụ hôm nay đâu có gì khó.
“Không có gì, bắt đầu thôi.” Anh đáp, giọng vẫn trầm ổn như mọi khi nhưng rõ ràng trạng thái không được tự nhiên.
Tô Xán nhìn anh thêm vài giây, cảm thấy hơi kỳ lạ. Hạ Cẩm Ngôn hôm nay không giống thường ngày, không còn cái dáng vẻ lạnh lùng dứt khoát nữa, thay vào đó là do dự, chậm rãi, cứ như đang gồng mình để chống lại điều gì đó.
Hai người tay cầm điện thoại, bắt đầu đi xung quanh công viên tìm người dẫn chó.
“Bình thường thấy nhiều lắm, giờ cần thì chẳng thấy đâu…” Tô Xán vừa nhìn quanh vừa lầm bầm, cho đến khi ánh mắt sáng lên khi thấy một cô gái trẻ đang dắt một chú border collie.
“Chào bạn! Bọn mình đang quay chương trình, có thể chụp hình cùng thú cưng của bạn không?” Tô Xán nhanh chóng bước đến hỏi, sợ cô gái đi mất.
“Á trời ơi! Cậu là Tô Xán hả? Đương nhiên là được rồi! Có thể ký tên giúp mình không?” Cô gái nhận ra Tô Xán liền vui mừng đến độ nhảy cẫng.
Tô Xán không từ chối, còn rất thân thiện ký tên, chụp ảnh với fan.
[Chắc tôi cũng phải dắt chó ra công viên mới được!]
[Tôi cũng muốn có chữ ký của bảo bối nhà tôi!!!]
[Có ai thấy Hạ tổng hơi kỳ kỳ không? Hình như là sợ chó?!]
Ký tên xong, đến lượt chụp ảnh với border collie. Nhưng lúc này, Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng cách xa, người hơi cứng đờ.
“Anh lại đây nè!” Tô Xán quay đầu gọi anh. Anh lưỡng lự vài giây mới bắt đầu bước đến.
Lúc này, Tô Xán mới ngộ ra, sự khác lạ của Hạ Cẩm Ngôn không nằm ở lời nói, mà là ở ánh mắt lảng tránh, từng bước chân nặng nề và cả cái cách anh nhìn chú chó kia.
Là sợ chó ư?
Tô Xán vẫn chưa chắc chắn, chỉ cảm thấy hơi buồn cười mà vẫn sốt ruột:
“Nhanh lên nào~”
Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng lết được đến nơi. Border collie vẫn rất ngoan, nằm dài trên bãi cỏ, vẫy đuôi tỏ vẻ thân thiện.
Tô Xán đã hỏi kỹ chủ nuôi, biết nó rất hiền nên mới yên tâm đến gần. Ngón tay trắng mịn của cô luồn nhẹ qua lớp lông mềm mại, dịu dàng v**t v*.
Đạo diễn thấy cả hai đã vào khung hình, liền đếm: “1, 2, 3… chụp! Được rồi.”
Vừa dứt lời, Hạ Cẩm Ngôn như được tha, vọt thẳng sang bên kia, cách xa cả vài mét.
Tô Xán nhìn theo bóng anh, nhịn không được cười khúc khích.
Lúc này cô mới thật sự chắc chắn là anh sợ chó.
Gương mặt không còn là vẻ lạnh lùng thường ngày mà là hoang mang rõ rệt, tay nắm chặt, vai căng cứng.
Cô giơ tay vẫy nhẹ với máy quay ra hiệu cắt cảnh rồi bước về phía anh:
“Anh không phải là sợ chó đó chứ?” Cô vừa cười vừa hỏi, giọng mềm mại.
“Không có.” Anh trả lời có chút chột dạ, ánh mắt vẫn dán chặt vào border collie ở phía xa, toàn thân căng thẳng thấy rõ.
Tô Xán liếc qua chú chó hiền lành đang nằm im, lại quay sang nhìn anh, khẽ nhướng mày: “Không sợ mà nhìn nó chăm chú vậy làm gì?”
[Máy quay ơi, lia lại gần bảo bối cho tui xem với!!]
[Chó ngoan quá đáng yêu ghê!]
[Hạ tổng ơi, chó là bạn chứ không phải kẻ thù đâu mà sợ như vậy!]
[Bảo bối nhà tui tinh tế ghê, không vạch trần Hạ tổng trước mặt camera!]
Tô Xán nhẹ nhàng chạm tay vào cánh tay Hạ Cẩm Ngôn.
“Á!” Hạ Cẩm Ngôn phản ứng hơi quá, quay phắt lại khiến Tô Xán cũng giật mình.
Cô bật cười, giọng dịu dàng:
“Không còn cách nào, đây là nhiệm vụ mà. Tôi sẽ cố gắng chọn mấy bé ngoan ngoãn thôi, được không?”
Hạ Cẩm Ngôn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nâu trong veo của cô, ánh mắt ấy vừa dịu dàng vừa kiên định.
Cô ấy đang lo cho mình ư?
Tâm trạng anh dịu lại, sự căng thẳng cũng vơi đi. Cơ mặt thả lỏng, tay không còn nắm chặt, anh liếc sang chú chó kia, ừm thì nhìn cũng… đáng yêu đấy chứ.
Không ngờ ngay sau đó, chủ chó ném chiếc đĩa bay về phía Hạ Cẩm Ngôn.
Chú chó hí hửng phi đến như gió, Hạ Cẩm Ngôn lại cứng người lần nữa. Tô Xán định nói gì đó thì anh đã bước lên trước chắn đường cô, ánh mắt nghiêm túc như ra chiến trường.
Tô Xán đứng sau anh, tấm lưng rộng lớn che trước mặt, vừa cảm động vừa buồn cười.
Đĩa bay rơi ngay gần đó, chú chó cảm nhận được khí thế của đối phương nên chững lại, hai bên đứng hình đối mặt nhau.
Tô Xán ngó đầu ra nhìn chú chó vừa thấy cô liền vẫy đuôi, lè lưỡi, đầu nghiêng nghiêng như đang mỉm cười.
Cô từ nhỏ đã thích chó, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Nó tiến thêm một bước định đến gần cô. Hạ Cẩm Ngôn lập tức dùng tay che chắn cho Tô Xán, tay còn lại giơ lên ra hiệu “Dừng lại!”
Không ngờ chú chó này lại cực kỳ tinh ý. Nhìn thấy thái độ căng đét của anh, nó ngoan ngoãn nằm xuống, nghiêng đầu nhìn Tô Xán cười tươi rói.
Khoảnh khắc này, máy quay không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
[Haha! Hạ tổng đúng kiểu: Dù tôi sợ nhưng tôi sẽ bảo vệ em!]
[Trời ơi đáng yêu ghê! Đàn ông mà, sợ chó vẫn bảo vệ crush đó!!]
[Định coi cho vui thôi mà giờ không chịu được nữa, lên thuyền thôi!!]
Tô Xán đưa tay chọc nhẹ sau lưng Hạ Cẩm Ngôn.
Anh giật mình: “Sao vậy? Đừng sợ, nó sẽ đi ngay thôi.” Dù khuôn mặt đang đối diện chú chó, nhưng lời nói lại nói với cô.
Tô Xán bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay anh đang chắn trước mặt mình, bước lên.
Hạ Cẩm Ngôn định kéo cô lại nhưng thấy chú chó vẫn rất ngoan ngoãn, không nhúc nhích, còn cụp tai nằm im như mời cô v**t v*.
Tô Xán ngồi xuống bên cạnh xoa đầu nó. Nó lập tức nằm ngửa phơi cái bụng trắng nõn, trông như đang xin xỏ thêm vài cái xoa.
“Thấy chưa? Ngoan lắm mà. Anh có muốn sờ thử không?” Tô Xán vừa vuốt vừa ngẩng đầu hỏi anh.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn chú chó trước mặt, thấy nó đúng là không có chút ác ý nào, cuối cùng cũng không còn căng cứng như trước. Nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, lắc đầu:
“Chúng ta làm nhiệm vụ trước đi. Thời gian giới hạn mà, đúng không?”
Tô Xán nghe xong mới giật mình, đúng thật, nhiệm vụ giới hạn thời gian đến trước 12 giờ trưa.
Cô xem đồng hồ, chỉ còn hơn hai tiếng nữa. Nếu không hoàn thành, không biết hình phạt sẽ là gì…
Nghĩ đến đây, cô vỗ vỗ đầu border collie, nhẹ giọng nói:
“Cưng ngoan nha, có duyên lần sau gặp lại nhé~”