- Trang chủ
 - Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò
 - Chương 21: Đừng Có Lại Gần, Tôi Biết Tán Thủ Đấy!
 
Chương 21: Đừng Có Lại Gần, Tôi Biết Tán Thủ Đấy!
Truyện: Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò
Tác giả: Thanh Canh
- Chương 1: Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác
 - Chương 2: Tôi Muốn Về Nhà
 - Chương 3: Bị Ép Động Phòng
 - Chương 4: Nam Chính Không Thích Nữ Chính Thì Phải Làm Sao?
 - Chương 5: Cùng Nhau Tham Gia Show Hẹn Hò
 - Chương 6: Xuất Phát
 - Chương 7: Cùng Nhau Đạp Xe
 - Chương 8: Ảnh Đế Thích Màu Hồng
 - Chương 9: Hẹn Hò Riêng
 - Chương 10: Tô Xán Bị Cả Mạng Xã Hội Tẩy Chay
 - Chương 11: Tôi Không Giỏi Nhiều Thứ
 - Chương 12: Đừng Dại Mà Thử?
 - Chương 13: Nói Nhảy Là Nhảy Thật
 - Chương 14: Anh Đúng Là “Dầu Mỡ” Thật Đấy!
 - Chương 15: Bí Mật Kết Hôn
 - Chương 16: Tô Thanh Tức Đến Phát Điên
 - Chương 17: Cuộc Đời Là Một Chuỗi Những Khúc Quanh
 - Chương 18: Tao Mới Là Đại Tiểu Thư Nhà Họ Tô!
 - Chương 19: Tạm Thời Mất Trí Nhớ?
 - Chương 20: Tôi Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Du Lịch
 - Chương 21: Đừng Có Lại Gần, Tôi Biết Tán Thủ Đấy!
 - Chương 22: Chăm Sóc Tôi Đi
 - Chương 23: Cứu Một Mạng Người Còn Hơn Xây Bảy Tòa Tháp
 - Chương 24: Ba Lần Ra Vào Bệnh Viện
 - Chương 25: Tình Yêu Tạo Nên Kỳ Tích
 - Chương 26: Cướp Người Ngay Trước Mặt
 - Chương 27: Bảo Vệ Môi Trường Là Trách Nhiệm Của Mọi Người
 - Chương 28: Để Cô Thấy Thế Nào Mới Là Trà Xanh Thực Sự
 - Chương 29: Chuẩn Bị Thử Vai
 - Chương 30: Nữ Chính Là Ai Còn Chưa Chắc
 - Chương 31: Diễn Xuất Đỉnh Cao
 - Chương 32: Lại Tái Hôn Rồi Sao?
 - Chương 33: Là Bà Bảo Đấy!
 - Chương 34: Nữ Tướng Quân
 - Chương 35: Bị Đâm Đuôi
 - Chương 36: Tặng Bà Ta Một Bạt Tai
 - Chương 37: Bước Ngoặc
 - Chương 38: Nhà Đầu Tư
 - Chương 39: Chỉ Là Một Chai Nước Thôi Mà!
 - Chương 40: Tại Sao Lại Là Xe Riêng Của Tôi?
 - Chương 41: Tại Sao Xe Riêng Của Tôi Lại Có Áo Sơ Mi Của Anh?
 - Chương 42: Hoa Tai Hồng Ngọc
 - Chương 43: Cô Có Chắc Mình Đủ Tiền Không Đã?
 - Chương 44: Chiếc Váy Đính Kim Cương
 - Chương 45: Tô Xán Là Con Bướm
 - Chương 46: Người Đàn Ông Cao Tuổi
 - Chương 47: Bình Hoa Cổ
 - Chương 48: Cô Ấy Có Ông Ngoại?
 - Chương 49: Dây treo bị đứt
 - Chương 50: Chính Thức Phát Sóng
 - Chương 51: Sợ Chó Á?
 - Chương 52: Máy Bay Hạng Phổ Thông
 - Chương 53: Làm Ơn Gọi Tôi Bằng Tên Đầy Đủ
 - Chương 54: Biết Nhiều Đúng Là Lợi Hại
 - Chương 55: Phòng Sát Vách
 - Chương 56: Trà Xanh
 - Chương 57: Trời Đông Giá Rét, Lấy Đâu Ra Nhện?
 - Chương 58: Tiểu Tổng Tài Bá Đạo
 - Chương 59: Đổi Phòng
 - Chương 60: Chỉ Muốn Ngồi Cùng Tô Xán
 - Chương 61: Không Dùng Mạng Xã Hội
 - Chương 62: Bắt Chước
 - Chương 63: Nhà Phê Bình Ẩm Thực
 - Chương 64: Hay Là Làm bữa Tối Luôn Đi
 - Chương 65: Cả Nhóm Bị Ngộ Độc
 - Chương 66: Đi Cùng Nhau Đến Cuối
 - Chương 67: Đại Kết Cục (Phần 1)
 - Chương 68: Đại Kết Cục (Phần 2)
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Cuối cùng Tô Xán vẫn quyết định ra ngoài chơi, chủ yếu là để ăn hải sản!
Vừa sửa soạn xong mở cửa, cô giật nảy mình vì một bóng người cao lớn đang đứng chắn ngay trước mặt. Do ngược sáng nên vóc dáng người đàn ông càng thêm nổi bật.
Tô Xán không ngờ mở cửa lại gặp người, sững ra vài giây rồi mới nhận ra là Hạ Cẩm Ngôn.
“Anh đứng đây làm gì vậy?” Cô cau mày, giọng chẳng mấy vui vẻ.
“Muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Anh đưa tay gãi sau gáy, giọng có phần lúng túng.
Đi dạo? Với anh á? Bộ thấy chương trình chưa đủ hot à?
Tô Xán liếc anh một cái đầy khó chịu: “Thôi đi Hạ tổng à! Ai đi đường nấy nhé.”
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Cẩm Ngôn thoáng trầm xuống.
“Tôi biết chỗ có đồ ăn ngon.”
Tô Xán nghe đến ăn thì hai mắt sáng rực. Ăn mà không tốn tiền thì tội gì không đi? Chuyện hot search gì đó cô quăng ra sau đầu luôn.
Tô Xán mặc một chiếc yếm trắng kem, tóc tết thành hai bím thấp, đội thêm mũ tai bèo nhìn chẳng khác gì nữ sinh trung học.
Còn Hạ Cẩm Ngôn mặc sơ mi kiểu dáng giản dị, cúc áo ở cổ tháo hai khuy để lộ xương quai xanh rõ ràng, khí chất không hề thua kém bất kỳ ngôi sao nào.
Hai người cưỡi xe đạp bắt đầu chuyến phiêu lưu.
[Con gái tôi dễ thương quá đi mất, y như học sinh trung học luôn ấy!]
[Cặp này đẹp đôi nè! Tôi chính thức lên thuyền này nhé!]
[Tin đồn rần rần vậy còn lên show chung, ly hôn rồi mà còn dính với nhau, định làm gì thế?]
[Tội nghiệp nữ thần Tô Thanh của tôi quá…]
“Còn sớm, mình ra biển ngắm hoàng hôn rồi ăn tối luôn nhé?”
Hạ Cẩm Ngôn ngồi trên xe đạp chống một chân dưới đất, dáng người càng thêm cao ráo nổi bật.
Tô Xán liếc trộm ống kính máy quay gần đó.
Làm ơn đấy, đừng có đẩy tôi vào phong ba bão táp nữa!
Cô thở dài, nhưng đã ra đến đây rồi chắc giờ bình luận trên livestream đã ném đá cô nát người rồi cũng nên…
Thôi thì, bị riết cũng thành quen.
“Ừm.” Tô Xán gật đầu.
Biển ở không xa, ánh nắng cuối ngày khiến mặt nước lấp lánh như dát vàng. Hai người cùng đạp xe dọc theo con đường ven biển.
Mặt trời dần ngả bóng, họ dừng lại trên một bãi cát rộng.
Bầu trời nhuốm vàng không một gợn mây, ánh hoàng hôn trải dài trên bờ cát vàng óng, sóng biển phản chiếu ánh sáng lung linh như sao rơi.
Tô Xán phấn khích chạy ra bãi cát, một tay giữ mũ sợ gió biển cuốn mất.
Khung cảnh đẹp như mơ khiến cô quên hết những chuyện bực dọc mấy ngày nay.
Cô quay lại vẫy tay gọi Hạ Cẩm Ngôn tới.
Hạ Cẩm Ngôn nhét một tay vào túi quần, bước chân ung dung tiến lại gần. Trên gương mặt còn lộ ra một nụ cười nhẹ khó phát hiện, chỉ trong giây lát lại trở về vẻ lạnh lùng như thường.
Hai người đứng cạnh nhau, cùng hướng mắt nhìn ra đại dương xanh thẳm.
[Hai người này ly hôn chi vậy? Kết hôn lại ngay tại chỗ cho tôi!]
[Tôi sẽ chúc phúc cho hai người, mau đi đăng ký kết hôn lại đi!]
[Tôi chính thức xuống thuyền Giang Tô, thuyền này mới là chân ái!]
Hai người từng chìm trong vòng xoáy thị phi không hề hay biết khoảnh khắc bình dị này lại khiến cư dân mạng dần thay đổi cái nhìn.
Có người nói: họ ly hôn chắc có nỗi khổ riêng.
Có người bình luận: Tô Xán đáng yêu như vậy ai mà ghét cho nổi?
Cũng có người bảo: nếu mất trí nhớ thì nên bắt đầu lại từ đầu.
Dù gì thì, cả hai đều không nhìn thấy được những dòng bình luận đang rôm rả trên mạng lúc này.
Mặt trời dần chìm xuống đáy biển, hai người tiếp tục đạp xe đến điểm ăn tối.
Tô Xán ngỡ ngàng khi thấy trước mắt là một quán hải sản bình dân ngoài trời, những chiếc bàn đơn sơ, ghế nhựa đơn giản, gió biển thổi mát rượi.
Hạ Cẩm Ngôn gật đầu nhẹ với chủ quán rồi cùng cô ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
“Tôm cua, bốn con; hàu nướng, mười con; bạch tuộc hấp chấm nước mắm gừng…”
Tô Xán cầm thực đơn gọi món như thể sợ gọi thiếu món nào, mắt sáng long lanh.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô gái trước mặt, khóe môi bất giác cong lên, dễ thương đến lạ.
“Cô gọi nhiều vậy ăn hết nổi không đấy?”
“Không phải còn có anh à?” Tô Xán chẳng buồn ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào menu.
Khi đồ ăn lần lượt được bưng ra, hai người vừa ăn vừa trò chuyện lặt vặt.
“Cô ăn đi tiếp đi, tôi đi mua nước.” Hạ Cẩm Ngôn lau miệng rồi đứng dậy rời đi, để lại Tô Xán một mình.
Cô đang cúi đầu gặm càng cua thì nghe bên cạnh có động tĩnh. Tưởng anh quay lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên tóc vàng chóe, gương mặt xa lạ đang nhìn cô cười nham nhở.
“Mỹ nữ ngồi một mình ăn hết nổi không? Có cần anh đây ngồi cùng không?”
Tô Xán nhìn kỹ, hóa ra còn hai tên nữa đứng phía sau, tóc tai xanh đỏ tím vàng, người mặc áo bó sát, quần skinny, cổ đeo mấy sợi dây chuyền vàng to đùng thật giả khó phân.
Nhìn thôi đã thấy buồn nôn.
“Không cần, cảm ơn.” Cô quay mặt đi, không muốn gây chuyện.
“Ơ kìa, ngại gì, em gái xấu hổ rồi à?” Tên tóc vàng cười ha hả, đưa tay muốn khoác vai cô.
Tô Xán không phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng đặt càng cua xuống, lau tay.
Cô cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Cho mày một cơ hội bỏ cái tay đó xuống, không thì tự gánh hậu quả.”
Cô không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chú nhìn lòng bàn tay mình.
Không muốn gây chuyện không có nghĩa là sợ, cô biết tán thủ đấy!
*Tán thủ: một môn võ thuật chiến đấu tay không tự do của Trung Quốc.
Tên tóc vàng sững người, cô gái trông nhỏ nhắn thế mà khí thế bức người khiến hắn bỗng cảm thấy nghẹt thở.
Hắn nuốt nước bọt, mặt hơi đanh lại.
“Con ranh, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Ông đây coi trọng mày là phúc phận của mày đấy!”
Ngay lúc Tô Xán định ra tay, hai ly nước hoa quả được đặt xuống bàn.
Giọng nói quen thuộc vang lên lạnh buốt: “Bỏ tay ra.”
Hạ Cẩm Ngôn xuất hiện, ánh mắt như lưỡi dao sắc lẹm, bình tĩnh như một con sư tử ẩn mình trước giờ săn.
Không khí xung quanh chợt lạnh hẳn đi. So với khí áp của Tô Xán, khí thế của người đàn ông này còn khiến đối phương nghẹt thở hơn.
Tên tóc vàng run tay, vô thức buông vai cô ra. Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cao to, mặt lạnh, rõ ràng không dễ chọc.
Nhưng bọn chúng có ba người, sợ gì?
“Làm màu à? Coi ông mày xử nó đây!” Tên tóc vàng gào lên: “Lên!”
Hai tên phía sau lập tức xông tới.
Nhưng Hạ Cẩm Ngôn phản ứng cực nhanh. Trước khi nắm đấm kịp tới gần, anh đã lướt sang một bên, tung một cú đấm vào cằm một tên rồi đá văng tên còn lại vào cái ghế gần đó.
Tên tóc vàng thấy tình hình bất ổn móc ra một con dao găm không biết từ đâu. Nhưng hắn không nhắm vào Hạ Cẩm Ngôn mà lao tới Tô Xán.
Tô Xán còn chưa kịp né thì Hạ Cẩm Ngôn đã kéo cô vào lòng.
Anh giơ tay lên chắn, lưỡi dao cứa một đường sâu nơi cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra nhuộm đỏ tay áo.
Người dân xung quanh hoảng hốt, nhanh chóng báo cảnh sát. Tên tóc vàng thấy tình hình căng thẳng liền vội vã gọi đồng bọn bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tô Xán nhìn vết thương dài trên tay anh, máu nhỏ giọt xuống nền gạch. Cô vừa hốt hoảng gọi xe cấp cứu vừa cuống cuồng xin khăn sạch từ chủ quán để cầm máu.
Máy quay livestream không có người điều khiển, cameraman vừa khéo rời đi trước đó để lại cảnh quay tự động, đến khi trở lại thấy cảnh tượng kia liền hoảng loạn báo cho đạo diễn.
[Trời ơi, Hạ Cẩm Ngôn ngầu quá đi mất! Đúng chuẩn tổng tài bá đạo trong truyền thuyết!]
[Huhu, sợ thật đó! Mau báo cảnh sát đi, tổ chương trình làm ăn kiểu gì thế!]
[Bạn trai lý tưởng là đây chứ đâu! Khóa sổ, chốt đơn!]
[Tô Xán suýt nữa bị bắt nạt! Đừng mạnh mẽ một mình nữa mà!]
Trên xe cấp cứu, Hạ Cẩm Ngôn vẫn tỏa ra khí lạnh, giọng đè nén cơn giận: “Sao cô không gọi người tới giúp?”