9

Nói rằng nàng xuất giá mà ngay cả hồi môn cũng nhờ nam nhân khác lo liệu, lấy gì làm mặt mũi mà đòi ly hôn.

Cuối cùng cả nhà họ Tạ ầm ĩ rời khỏi kinh thành, kết cục khiến người đời phải thở than.

Vương gia nói, Hoàng thượng nay đã nguôi giận, lúc trước giáng tội Dung Kỳ, bất quá chỉ vì phẫn nộ hắn vì nữ nhân mà chậm trễ tiền đồ.

Giờ lại một lần nữa giao phó trọng trách, phục hồi quan tước như cũ.

Dung Kỳ dù đã có lại phủ đệ, tiền đồ rộng mở, nhưng vẫn như trước, đêm nào cũng tới ở nhờ gian phòng nhỏ hẹp tối tăm trong nhà ta.

Ăn chực uống ké, mặt dày không biết xấu hổ.

Ta tức giận đuổi hắn đi, hắn lại cười gian:

“Sao thế? Sao tức rồi?

“Ta nhớ rõ ngươi từng nói, phu thê có điều chi bất hòa, ngủ một giấc liền hóa giải. Hay là thử xem?”

Không phải đâu, cái tên mặt dày vô sỉ này càng lúc càng hư!

Lúc đó ta nói là giữa phu thê! Không phải là huynh đệ mà!

Tuy ta thèm thuồng sắc đẹp của Dung Kỳ, nhưng thật sự không dám xuống tay.

Nhưng nếu không đuổi hắn đi, thì ai dám mời tiểu quan tới đàn ca?

Cảm giác như cuộc sống dưỡng lão của ta đã mất đi không ít thú vui… đáng giận!

Cho đến khi Dung Kỳ ném bao bổng lộc nặng trĩu vào tay ta:

“Ngươi quản đi, bằng không ta lại tiêu sạch cho xem.”

Ừm… như vậy thì… hình như không nên gọi hắn là huynh đệ nữa rồi.

Hắn thường mang về mấy thứ mới lạ, có lần còn đem theo hai con ngỗng nhỏ lông mượt ấm áp, đáng yêu sinh động, khiến người không nỡ rời mắt.

Trời quang mây tạnh, Dung Kỳ dắt ta cưỡi ngựa dạo đồng, gió xuân lay liễu, hắn ngoái đầu nhìn ta hỏi:

“Những ngày thế này, có tốt không?”

Ta cười đáp:

“Tốt lắm, đúng là những ngày ta thích.”

Khóe mắt, chân mày hắn cũng ngập tràn ý cười.

“Vậy ta ở bên bảo hộ nàng cả đời, không cần sinh hài tử, đi hay ở đều do nàng quyết, được không?”

Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu:

“Hình như… cũng không tệ đâu.”