[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Thế chẳng phải còn hay hơn nguyên tác à?
Ta vô thức nhập vai, tưởng tượng bộ dáng Dung Kỳ động tình không kiềm chế được, mặt cũng đỏ lên.
Dung Kỳ liếc ta kỳ quái, hỏi:
“Nàng uống nhiều rồi à? Mặt đỏ như gấc.”
“Khụ khụ… không có.” — Ta chột dạ cầm chén rượu uống cạn.
Thẩm Sơ Ảnh cũng nâng chén uống cạn, tội nghiệp nhìn Dung Kỳ:
“Ta không muốn quay về Tạ phủ, có thể ở lại quý phủ một đêm được không?”
“Ta không có bạc.” — Giọng Dung Kỳ lạnh nhạt, “Chuyện trong nhà đều do phu nhân làm chủ.”
Thẩm Sơ Ảnh sững người, quay đầu nhìn sang phía ta.
“Trước đây Dung công tử tặng ta bao nhiêu lễ vật, ta đều đã hoàn trả đủ. Chẳng lẽ phu nhân lại chiếm hết làm của riêng?”
Khoan đã, giờ nàng còn thay Dung Kỳ bất bình là sao?
Còn nữa, cái danh xưng “Dung phu nhân” gì đó…
Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất — lúc trước ta chính là lấy danh nghĩa Dung phu nhân mà đi đòi nợ người ta.
Aiz…
Ta bắt đầu nói năng bừa bãi:
“Phải đó, ngươi không hiểu rồi. Nam nhân một khi có bạc trong tay thì sẽ sinh hư, bởi vậy trong nhà phải do nữ tử quản lý ngân sách mới là đạo lý.
“Nhưng mà phu thê với nhau, có giận cũng không nên để qua đêm, có khúc mắc gì cứ ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi. Nơi này không hợp với ngươi, chi bằng về tìm Tạ Vân Chu thì hơn.”
Lời vừa dứt, đừng nói là Thẩm Sơ Ảnh, ngay cả Thanh Thanh và Lai Phúc cũng kinh ngạc nhìn ta trừng trừng.
Thanh Thanh giật nhẹ tay áo ta, mặt đỏ bừng:
“Cô nương nói chuyện… sao lại thẳng thắn như vậy…”
Chỉ có Dung Kỳ là khóe mắt khẽ cong, như thể đang thưởng thức từng câu từng chữ. Hắn còn gật đầu đồng tình, bộ dạng như thể đây là chuyện hằng ngày chúng ta vẫn thường làm vậy.
Mặt Thẩm Sơ Ảnh càng lúc càng tái nhợt.
Nàng ta cố nén xúc động, giọng run rẩy nhìn Dung Kỳ:
“Ta đã khổ sở như thế, chàng thực sự có thể làm ngơ sao?”
“Phu nhân Tạ gia nói lời lạ kỳ rồi. Cuộc sống của ngươi thế nào… thì liên quan gì đến ta?”
Dung Kỳ chậm rãi đứng dậy.
Từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Khoảnh khắc ấy, hắn giống như một kẻ ngoài cuộc hoàn toàn, trong ánh mắt không còn chút tình cảm nào, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và khinh miệt thấu xương.
Thẩm Sơ Ảnh tự chuốc nhục, sắc mặt xám xịt, loạng choạng được Lai Phúc tiễn ra khỏi viện.
Còn ta thì uống quá chén, quay về phòng, lớn tiếng sai Thanh Thanh đi mời tiểu quan từ kỹ quán đến, nói rằng ta muốn nghe khúc nhạc.
Chẳng bao lâu, rèm giường bị người khác vén lên — người ấy dung mạo như thần tiên giáng thế, khiến ta nhìn đến ngây dại.
“Thì ra bình thường nàng… sống hưởng thụ thế này sao?”
“Hửm?”
“Nói chuyện…”
Một ngón tay chậm rãi lướt qua môi ta.
Ta cảm thấy khí huyết dâng trào, đầu óc mơ hồ hỗn loạn, trong ánh mắt mê ly toàn là những hình ảnh hoang đường trái luân.
Thậm chí còn hiện lên dáng vẻ Dung Kỳ lúc bị ta mua về, nằm bất động trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, không chút phản kháng.
So với tên Dung Kỳ phiền toái lúc tỉnh táo… quả là lúc đó thuận mắt hơn nhiều.
Thật muốn hung hăng khi dễ hắn một trận!
“Muốn tìm tiểu quan? Phu nhân, sao nàng biết ta không được? Hay là thử ta xem, không chừng còn tốt hơn?”
Giọng điệu vừa tà mị vừa khiêu khích, mang theo ý vị không thể cưỡng lại.
Ta lập tức trợn to mắt vì sợ.
Không phải… tiểu quan?
Là… là Dung Kỳ!!!
Ta vội nhảy xuống giường, kéo chặt xiêm y, lắp bắp nói:
“Không được… không được…”
Dung Kỳ ngồi ở mép giường, nửa cười nửa không nhìn ta.
Đầu óc ta mờ mịt, đột nhiên nghĩ đến ba năm xuyên thư, không có điện thoại, không có trò chơi, sống khổ như chó.
Nghĩ tới đó, ta không nhịn được mà bật khóc:
“Ta muốn chơi điện thoại hu hu hu… đã lâu lắm không được chơi game rồi… vì không có điện thoại nên mới nảy sinh ý định chơi nam nhân, hoặc là… mùa xuân đến rồi, đáng chết cái tiết trời này…”
Dung Kỳ dở khóc dở cười, tiến lên muốn đỡ ta, ta liền xô hắn ra:
“Ngươi đừng qua đây!
“Tuy ngươi quả thực có vài phần tuấn tú, nhưng ta không muốn thành thân, càng không muốn sinh hài tử… Hu hu… nơi này y thuật lạc hậu, lỡ chết rồi thì không có cơ hội chơi lại đâu… Chúng ta làm huynh đệ không tốt sao?”
“Được…”
Trong khoảnh khắc trước khi mất ý thức, ta dường như thấy Dung Kỳ mỉm cười dịu dàng.
Ảo giác!
Chắc chắn là ảo giác!
Về sau, vị vương gia giả làm chưởng quầy khách điếm — bằng hữu của Dung Kỳ — ngày nào cũng tới viện tìm hắn.
Hắn kể: trong thời gian tại vị, Tạ Vân Chu mềm yếu, không dám đắc tội ai, kết quả lại đắc tội hết cả triều.
Tham ô không ít, nhưng chẳng phá được vụ án nào ra hồn. Cuối cùng khiến hoàng gia tức giận, giáng chức hắn đến một tiểu trấn nơi biên cương hoang vu, làm một chức nhỏ lo hộ tịch.
Thẩm Sơ Ảnh thì đòi hòa ly, nhưng nhà họ Tạ không chịu thả người.