- Trang chủ
- XUÂN VỀ NƠI DƯƠNG CHÂU
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: XUÂN VỀ NƠI DƯƠNG CHÂU
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
7
Tiêu Dật mời thái y chữa khỏi chân cho Diệp Túc Túc.
Trong thời gian đó, hắn cũng từng đến tìm ta gây sự, nhưng mỗi lần vừa mở miệng chất vấn, đều bị Giang Hành thần long kiến thủ bất kiến vĩ đánh cho bất tỉnh.
Mấy lần như thế, Tiêu Dật cho rằng mình gặp ma, từ đó không dám bén mảng đến chỗ ta nữa.
Hắn cùng Diệp Túc Túc mới thành thân không bao lâu, tình chàng ý thiếp, quấn quýt nồng nàn, chẳng biết trời cao đất rộng là gì.
Chẳng bao lâu, Diệp Túc Túc đã mang thai.
Nàng ta hận không thể diệt trừ ta ngay tức khắc, nhưng lại không dám công khai đối đầu, đành ngày ngày trốn trong phòng đâm tiểu nhân giải hận.
Cho đến một ngày, nàng ta đỡ bụng tìm đến gây sự, trong mắt đầy đắc ý kiêu căng:
“Ca ca Dật chẳng mấy chốc sẽ hưu ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ khiến ngươi sống không được, chết cũng không xong!”
Ta liền hiểu — Diệp Túc Túc đã khôi phục ký ức, nhớ lại thân phận thật sự là công chúa nước Liêu.
Rất nhanh sau đó, nước Liêu lấy cớ công chúa thất lạc mà phát binh xâm phạm biên cảnh.
Theo nguyên tác, Diệp Túc Túc sẽ tiết lộ thân phận cho Tiêu Dật, còn Tiêu Dật sẽ vì tình mà phản quốc.
Khi nước Liêu tiến quân, triều đình điều binh chống địch, nhưng Tiêu Dật lấy cớ vết thương chưa lành để từ chối xuất chinh.
Hắn cùng tể tướng Tần Hội tiến cử một kẻ chỉ giỏi nói suông, hoàn toàn không hiểu quân sự, khiến sáu vạn đại quân bị man binh nước Liêu mai phục, toàn quân bị diệt.
Lúc ấy, Tiêu Dật đột nhiên được lệnh xuất chiến, nhưng lại phản bội triều đình, hợp binh cùng nước Liêu, tấn công Đại Tống.
Biên dân ly tán, xóm làng tan hoang, máu chảy thành sông.
Đại Tống liên tiếp chiến bại, không còn lực phản kháng, đành phải cắt đất, bồi thường, hàng năm tiến cống, bách tính chịu cảnh binh đao lại còn thêm sưu cao thuế nặng, khổ không thể tả.
Mà Tiêu Dật lại dìu Diệp Túc Túc đứng trên tường thành cao cao, thổ lộ chân tình, thề rằng: “Thà phụ thiên hạ, quyết không phụ nàng.”
Diệp Túc Túc dụ được đại tướng Đại Tống đầu hàng, lập công với nước Liêu, thêm vào việc trong triều nước Liêu có không ít người sùng bái nàng, cuối cùng lên ngôi nữ đế, thực hiện giấc mộng “giang sơn nghìn dặm trong tay, giai nhân khắp thiên hạ ở bên.”
Còn ta, ta nhất định phải sửa lại kết cục ấy.
8
Ta dùng số bạc lớn để mua chuộc cận thần của hoàng đế, ép Tiêu Dật phải thân chinh xuất trận.
Triều ta nghiêm lệnh cấm nữ nhân theo quân, Diệp Túc Túc chỉ có thể đợi đại quân xuất phát rồi âm thầm trà trộn vào đội ngũ, sau đó hội hợp cùng Tiêu Dật, tự mình gặp tướng nước Liêu, làm cầu nối giúp hắn phản quốc.
Ngày xuất chinh, Diệp Túc Túc đắc ý dào dạt:
“Giang Uyển, xem ngươi còn có thể nhảy nhót được mấy ngày nữa.”
9
Ta đứng trên đài cao trong phủ tướng quân, xa xa trông theo đội ngũ hành quân khuất dần nơi chân trời.
Gió xuân se lạnh, thổi vạt áo tung bay phần phật.
Dưới chân ta, một người bị trói như bánh chưng nằm lặng thinh.
Là Diệp Túc Túc.
Tiêu Dật vừa rời phủ, Giang Hành liền bắt lấy nàng ta đang thu xếp hành lý, đem đến chỗ ta.
Giờ phút này, miệng nàng ta bị nhét vải, chỉ có thể “ô ô” ú ớ, đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn nộ và kinh hoảng.
Ta rút vải khỏi miệng nàng.
“Giang Uyển! Gan ngươi to lắm!”
Diệp Túc Túc vừa có thể nói liền thét chói tai:
“Ngươi dám trói ta?! Đợi ca ca Dật quay về, nhất định sẽ lăng trì ngươi!”
“Câm miệng!”
Ta tát mạnh vào mặt nàng ta một cái, nghiến răng nói:
“Tiêu lang là lang quân thuở thiếu thời của ta. Lúc ta cùng chàng dõi mắt nhìn nhau qua tường viện, ngươi còn chẳng biết đang lang thang nơi đâu!
Không cho phép ngươi gọi thân mật như thế!”
Ta nhổ một ngụm nước miếng, cầm tiểu đao giơ lên ngang mặt nàng ta:
“Còn ngươi, Diệp Túc Túc, giờ rơi vào tay ta, xem ai lăng trì ai trước!”
Ánh mắt Diệp Túc Túc co rút, như nhớ lại nỗi sợ từng bị ta dùng kim trâm đâm xuyên tai, giọng run rẩy:
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám hủy dung ta, ca ca Dật sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Ta nhìn bụng nàng ta hơi nhô lên, trong lòng vừa ghen vừa tức:
“Tiêu lang thân chinh ra trận, gươm đao không mắt, ngươi bụng mang dạ chửa mà còn bám theo làm gì?
Không cho phép ngươi đi!”
“Ngươi ngoan ngoãn ở phủ an dưỡng đi! Viết cho Tiêu lang một tờ thư, nói… nói ngươi mang thai mệt mỏi, đầu váng mắt hoa, không thể theo quân vất vả, bảo hắn khỏi bận tâm!”
Diệp Túc Túc sững lại, sau đó đáy mắt thoáng qua chút tỉnh ngộ và khinh thường.
Nàng ta cúi đầu, giả vờ nhu thuận, ngoan ngoãn viết thư.
Sau cùng, còn lấy ra một chiếc trâm cài hình hoa đào tinh xảo:
“Ngụy tỷ tỷ, đây là tín vật ca ca Dật tặng muội, nhờ tỷ chuyển giúp, huynh ấy thấy là sẽ hiểu.”
Diệp Túc Túc ngoan ngoãn như vậy, ta đoán được nàng đang nghĩ gì.
Nàng ta cho rằng tạm thời nhẫn nhịn, đợi đến khi Tiêu Dật cùng nước Liêu hợp binh, đại quân ép kinh, triều đình quỳ gối nghênh đón nàng, đến lúc đó giết ta cũng chỉ như giẫm chết một con kiến.
Diệp Túc Túc quay về phòng an dưỡng, lúc rời đi vẫn không quên liếc ta đầy giễu cợt.
10
“Cạch.”
Tiếng vang khe khẽ.
Trâm hoa đào tách làm hai từ nhụy, rơi ra một phong mật tín mỏng như cánh ve.
Trên thư là mật văn do chính tay Diệp Túc Túc viết bằng bút lông chuột, xưng thân phận công chúa nước Liêu, yêu cầu tướng quân nước Liêu toàn lực tin tưởng Tiêu Dật đầu hàng, phối hợp hành động.
Tướng quân nước Liêu — Thác Bạt Hoằng — si mê Diệp Túc Túc, lời nàng nói như thánh chỉ, chắc chắn sẽ nghe theo.
Trong thương đội Giang gia có không ít nhân tài dị sĩ, ta lập tức tìm được một người giỏi mô phỏng chữ viết, sao chép bức mật thư, đặt lại y nguyên trong trâm hoa đào.
Người tiếp ứng Diệp Túc Túc vốn đã được Tiêu Dật sắp xếp, nhưng đã bị ta chặn trước.
Ta uy hiếp Diệp Túc Túc, bảo nàng lấy lý do sức khỏe không ổn, từ chối người tiếp ứng, rồi sai người đưa bức thư cùng trâm hoa đào tới cho Tiêu Dật.