23
Ngày ta cùng Giang Ngộ rời kinh, lên đường hồi Lệ triều, xe ngựa đi đến cổng thành,
phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi quen thuộc — mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, từng câu va thẳng vào lòng:
“Hướng Thư! Phụ mẫu sai rồi!” “Hướng Thư, về nhìn chúng ta một lần thôi! Là phụ mẫu sai thật rồi…”
Tay ta khẽ run lên khi vén rèm xe, ngón tay cầm lấy mép vải run nhẹ.
Qua một góc màn xe, ta thấy hai bóng người đứng trên thành lâu, tóc bạc phơ, bóng lưng gầy guộc, chao nghiêng trong gió sớm.
Ta nhìn họ, chợt nhớ về những năm tháng nơi phủ Thượng thư…
Những uất ức xưa kia như thuỷ triều dâng ngập lòng, nhưng cơn đau năm đó giờ chỉ còn lại một tầng bình lặng như mặt hồ.
Cuối cùng, ta thu ánh nhìn lại, buông màn xe nặng nề rơi xuống.
24
Ta từng ngỡ, theo Giang Ngộ hồi triều, làm Thái tử phi của Lệ quốc — chính là đoạn kết mỹ mãn nhất cho đời mình.
Nhưng ngay ngày đầu bước chân vào Đông cung, hiện thực đã tặng ta một cái tát choáng váng.
Chiều hôm ấy, một nữ tử vận võ phục xông thẳng vào điện.
Ta còn chưa kịp phản ứng, một cái tát như trời giáng đã quất lên má.
“Ngươi có biết ta và Giang Ngộ đính hôn từ thuở thiếu thời không!? Ta mới là hôn thê chính danh của chàng!”
Ta sững người, gò má nóng rát, cảm giác như vừa bước vào một cơn ác mộng.
Về sau mới hay — nàng ta tên Lâm Vi, ái nữ của Trấn Quốc Đại tướng quân, cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Giang Ngộ từ bé.
Tới khi Giang Ngộ trở về, vừa thấy má ta ửng đỏ, sắc mặt chàng liền trầm xuống.
Chàng ôm chặt lấy ta, giọng tràn đầy đau lòng:
“Ta chưa từng có tình cảm nam nữ gì với nàng ấy, chỉ luôn xem nàng như muội muội.”
“Ngày mai ta sẽ vào tâu phụ hoàng, thỉnh ngài huỷ bỏ hôn ước này. Nàng hãy tin ta.”
Thậm chí ngay khoảnh khắc ấy, ta vẫn còn nuôi hy vọng.
Vẫn ngây ngốc tin rằng — hắn có thể thu xếp mọi chuyện vẹn toàn.
25
Thế nhưng, suốt ngày hôm sau ta mong chờ, thứ ta đợi được không phải là tin hôn ước bị hủy bỏ… Mà là — tin Lâm Vi thắt cổ tự tận.
Khi Giang Ngộ nghe được hung tin, sắc mặt hắn đại biến.
Đến một câu giải thích cũng chẳng kịp nói, đã vội vàng xoay người lao ra ngoài.
Lúc hắn trở về, trong mắt đầy tơ máu, thần sắc mỏi mệt như biến thành người khác. Giọng hắn đầy dè dặt mà thăm dò:
“Hướng Thư… Lâm Vi nàng… nàng có thể tạm làm trắc phi được chăng? Chờ nàng ấy khá hơn, ta sẽ…”
Lời phía sau, ta chẳng buồn nghe tiếp. Chỉ thấy chút hy vọng cuối cùng trong lòng mình — vỡ nát như tro tàn.
Ta bỗng hiểu ra một điều: Nếu lưu lại bên hắn, nửa đời còn lại của ta… chẳng qua chỉ là quanh quẩn nơi chốn khuê môn, ngày nối ngày cùng những nữ nhân khác tranh giành ân sủng một nam nhân.
Chốn ấy, nghĩ thôi đã thấy mỏi mệt.
Ta nhìn hắn, khẽ nở một nụ cười, ngữ khí nhẹ như gió thoảng: “Giang Ngộ, thôi thì… đoạn nghiệt duyên này, hãy chấm dứt tại đây.”
Thấy ta nhấc chân muốn rời đi, hắn luống cuống vươn tay níu giữ, đầu ngón tay vừa chạm đến vạt áo ta — đã bị ta tránh đi.
Ta ngước nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói từng chữ một:
“Chàng từng hứa với ta — không để ta bị vứt bỏ, không để ta chịu nửa phần ủy khuất.”
“Nếu không làm được, thì đừng dễ dàng hứa hẹn.”
Ngày hôm ấy, ta một mình bước khỏi hành lang dài hun hút của Đông cung.
Gió lạnh buốt lùa qua xiêm y.
Mà ta lại thấy — không khí bốn phía, tự do chưa từng có.
Lần này, ta sẽ không giao quyền lựa chọn cho bất kỳ ai nữa.
26
Giang Ngộ để lại cho ta một khoản ngân lượng đủ sống cả đời yên ổn, còn thay ta thu xếp xong hộ tịch tại Lệ triều.
Chốn này phong tục cởi mở, nữ tử có thể làm quan, cũng có thể làm thương nhân.
Ta không nấn ná lâu, tìm đến con phố phồn hoa nhất kinh thành, mua lại một tửu lâu.
Tửu lâu ấy ta đặt tên là “Vong Ưu Các” — nay đã vang danh khắp kinh đô.
Không còn ai dám xem nhẹ ta nữa.
Giang Ngộ vẫn thỉnh thoảng lui tới, khi thì cùng bằng hữu, khi thì một mình độc ẩm.
Còn về sau hắn có cưới vị thanh mai kia hay không, ta cũng chẳng bận tâm.
Rượu trong chén đã cạn, chuyện cũ cũng theo đó tan biến.
Từng có thời gian ta mãi luẩn quẩn trong cái bóng “bị vứt bỏ”, lấy lựa chọn của người khác để định giá chính mình.
Nhưng rồi, ta học cách thu hồi ánh mắt — không nhìn vào thiên hạ, mà tự hỏi bản thân: “Ta thật sự muốn gì? Yêu gì?”
Giờ nhớ lại đoạn đời cũ, ta đã chẳng còn oán giận.
Những tiếc nuối thuở ấy — bất luận là không được người thân thấu hiểu, hay là không được người ta yêu chọn lựa kiên định, rốt cuộc chỉ là một tấm gương, phản chiếu lại chính con người ta.
Hóa ra, một đời tốt đẹp nhất, không phải khiến ai đó hối hận.
Mà là — để chính mình sống thong dong, an yên.
Ta đã trở thành người lựa chọn chính mình kiên định nhất.
Vậy là đủ rồi.