“Tỉnh lại, vừa khéo nhận được tú cầu nàng ném xuống.”
Nói tới đây, Giang Ngộ chuyển giọng, trong mắt hiện lên tia ấm áp mềm mại:
“Kỳ thực, hôm đó không phải lần đầu ta gặp nàng.”
“Lúc mới tới Thượng Kinh, nàng từng đến chùa dâng hương, thấy ta ăn mặc lam lũ bèn tưởng là kẻ ăn mày, đưa ta mấy chiếc bánh cùng ít bạc vụn.”
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt như mang theo mong đợi: “Nàng… còn nhớ chăng?”
Ta trầm ngâm một khắc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, thành thật đáp: “Ta… không nhớ nữa.”
“…”
Nụ cười trên môi Giang Ngộ khựng lại, nghẹn lời.
Mà vành tai ta, đã sớm âm thầm ửng đỏ.
Không khí lúc này, so với ban nãy đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
17
Sau khi dần quen thân, Giang Ngộ tìm đến hai chiếc ghế mây, đặt dưới tán cây hoè già giữa sân.
Chúng ta ngồi sóng vai, mặc gió đêm phất qua vạt áo, đôi câu hờ hững chuyện trò, tiếng ve nơi chân tường cũng khe khẽ phụ hoạ.
Giang Ngộ kể ta nghe về những chuyện từng xảy ra ở Lệ triều.
Chàng bảo, thuở nhỏ trưởng thành dưới cánh che chở của hoàng đế và hoàng hậu, chưa từng nếm chút khổ sở nào.
Mười lăm tuổi theo đại tướng xuất chinh, nhờ một trận phục kích đẹp mắt khiến triều đình phải liếc mắt nhìn chàng bằng con mắt khác.
Mười bảy tuổi chủ trì cải cách thuế vụ, giảm nhẹ gánh nặng cho lê dân, đến mức cả chợ búa đều truyền tụng tên chàng.
Nghe đến đó, trong đầu ta liền hiện lên hình ảnh thiếu niên phong lưu đắc ý, cưỡi ngựa nghiêng người qua cầu, nơi lầu cao hồng tụ vẫy chào.
Giang Ngộ đang nói, chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ta:
“Còn nàng thì sao? Trước khi gặp ta, nàng là cô nương như thế nào?”
Ta đưa tay khẽ vuốt hoa văn ghế mây, mắt cụp xuống.
Một lúc lâu sau, mới thấp giọng đáp: “Là một người… lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.”
Hô hấp Giang Ngộ khẽ dừng lại, chẳng nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng kéo ghế lại gần, để vai chạm vai ta, mang theo chút hơi ấm vững chãi.
Ta lại kể tiếp, giọng nhẹ như gió thoảng, nói về chuyện cũ của bản thân, như thể đang kể chuyện của người khác.
Đến cuối cùng, sống mũi ta bất chợt cay xè, định đưa tay lên lau…
Lại bị Giang Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.
Lòng bàn tay chàng truyền qua lớp vải một luồng ấm áp vững vàng.
Chàng không nói “đừng buồn”, chỉ khẽ khàng:
“Về sau sẽ không như thế nữa.” “Ở bên ta, nàng mãi là người quan trọng nhất, không ai có thể bỏ rơi nàng.”
“Hướng Thư, chờ nàng theo ta hồi cung Lệ triều, ta nhất định sẽ bù cho nàng một hôn lễ thật long trọng.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng.
Ánh sáng trong mắt Giang Ngộ còn rực rỡ và ấm áp hơn cả sao trời.
Gió lại thổi qua, lá cây hoè xào xạc lay động, dải ngân hà lặng lẽ vắt ngang đỉnh đầu.
Khoảnh khắc ấy, ta rõ ràng cảm nhận được một nhịp tim xao động đến nỗi không thể phớt lờ.
18
Sáng hôm sau, trời trong nắng dịu, ta mang theo ít bạc vụn ra góc phố, chọn vải nơi cửa hiệu.
Vừa chạm tay đến tấm gấm lụa màu lam bạc…
Liền nghe sau lưng vang lên một giọng nữ sắc sảo cố tình làm nũng:
“Chưởng quầy, khúc vải này ta lấy!”
Ta quay đầu — quả nhiên là Vân Sơ Dao.
Nàng bước vài bước tới, vươn tay giật lấy khúc vải trong tay ta:
“Tỷ tỷ, tháng sau ta phải dự yến tiệc, vừa hay thiếu bộ váy mới, khúc vải này để muội lấy nhé!”
Ta siết chặt mép vải, không chịu nhường nửa phần.
Trong lúc giằng co, bỗng ngoài cửa hiệu vang lên tiếng động, cùng với giọng chưởng quầy đầy cung kính:
“Tạ Công tử trở về rồi sao?”
Ta ngẩng đầu — thấy Tạ Cẩn Tri đang đứng ở ngưỡng cửa.
Hắn mặc thanh y, dính chút bụi đường, chắc vừa từ phương nam trở về cùng đại ca quản lý nạn thuỷ tai.
Ánh mắt hắn lướt qua ta và Sơ Dao, thoáng cau mày, sau lại nhìn ta, ngữ khí mang chút không thể từ chối:
“Hướng Thư, nhường cho Sơ Dao đi. Chẳng qua chỉ là một khúc vải thôi mà.”
Ta cười nhạt, hỏi ngược:
“Dựa vào đâu?”
Tạ Cẩn Tri mày nhíu chặt, giọng thêm phần không kiên nhẫn:
“Nàng quên lời ta từng nói sao?”
“Nếu muốn gả vào Tạ phủ, điều kiện duy nhất là từ nay về sau không được nhằm vào Sơ Dao.”
“Giờ chỉ vì một khúc vải mà tranh chấp giữa phố chợ, còn ra thể thống gì?”
Ta: “…”
Cả kinh thành kín miệng đến vậy sao?
Đến giờ hắn vẫn còn chưa hay ta đã thành thân?
Ta vừa định mở miệng nói rõ…
Chợt phía sau truyền đến một thanh âm nam nhân quen thuộc, thanh lãnh mà ôn hoà, mang theo chút ý cười nhàn nhạt:
“Ồ? Ta đây lại không biết, bao giờ nương tử của ta lại định gả vào Tạ phủ vậy?”
Tạ Cẩn Tri bỗng quay đầu — sắc mặt lập tức cứng đờ.
“Ngươi nói cái gì!?”
19
Giang Ngộ bước vào cửa, thân vận cẩm bào xanh nhạt, tay còn xách theo hộp bánh mật ta từng nhắc đến hôm qua.
Giang Ngộ chẳng nhìn ai khác, cứ thế bước thẳng đến bên ta, rồi tự nhiên đưa tay kéo ta về phía chàng, như thể ta vốn nên đứng ở chỗ đó từ lâu.
“Tạ Công tử vừa mới từ Giang Nam trở về, chắc hẳn chưa hay tin tức trong kinh.
Vài ngày trước, Hướng Thư đã thành hôn cùng ta.
Nay nàng là chính thê của Giang Ngộ ta, cưới hỏi đường đường, danh chính ngôn thuận.”
Hai chữ “nương tử” vừa rơi vào tai, sắc mặt Tạ Cẩn Tri liền vỡ vụn, bàn tay trong tay áo xanh bất giác siết chặt.