Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
【Ờm… tiến độ dường như bị hỏng rồi, vẫn là con số 0 chưa từng nhúc nhích.】
“Ha ha ha ha ha!”
Tên đầu mục cùng đám người phía sau cười cuồng ngạo.
Ngay lúc ấy, Tiêu Trầm Nghiễn bỗng vung tay lên, ám vệ từ bốn phương tám hướng đồng loạt hiện thân.
Hắn lao người tới phía trước.
Tên đầu mục sắc mặt đại biến:
“Giữ chặt nàng ta lại!”
Lũ cướp vội vàng kéo lấy Sở Anh, chắn trước mặt.
“Tiêu Trầm Nghiễn, ngươi dám tiến thêm bước nào, ta sẽ giết chết nàng!”
Tên đầu mục cảnh cáo.
Tiêu Trầm Nghiễn hoàn toàn không để tâm, tung cước đá bay đám cướp đang giữ ta, lập tức ôm chặt ta vào lòng, siết chặt không buông.
“Không sao rồi.”
Hắn khẽ nói.
Tên đầu mục kinh ngạc đến ngây người.
Toàn bộ mọi người đều chết lặng.
Ngay cả Sở Anh, người tưởng mình là quân cờ duy nhất, cũng đờ đẫn tại chỗ.
Nàng trong lòng hoảng loạn, gào thét trong đầu:
「Hệ thống, đây… đây là chuyện gì vậy?」
Hệ thống hiện đang trục trặc, không hồi đáp…
Chữ bay đầy màn hình:
「Chuyện gì vậy trời? Nam chủ là vì nữ y mà tới ư!!!」
「Loạn rồi! Hoàn toàn loạn rồi! Ta đang xem cái gì thế này!」
「Ta đã nói rồi mà, khí tràng giữa hai người họ thật sự bất thường! Nam chủ là người ai cũng sợ đến gần, vậy mà nữ y kia lại luôn có thể ở bên cạnh hắn…」
Chúng ta đã được ám vệ vây quanh bảo vệ.
“Giết sạch bọn chúng.”
Tiêu Trầm Nghiễn ôm lấy ta, lạnh giọng hạ lệnh.
Ta nắm tay hắn, nghiêm túc nói:
“Cứu lấy công chúa.”
Tiêu Trầm Nghiễn nhìn ta, khẽ gật đầu, liền truyền lệnh xuống.
Ta đỡ lấy Thanh Đào đang hoảng loạn đến ngây người.
Đám cường đạo bên kia thấy Sở Anh không còn giá trị, cũng chẳng để ý gì nữa, tiện tay đẩy nàng qua một bên. Nàng được ám vệ giải cứu, đưa ra khỏi vòng chiến.
Chúng ta đã toàn vẹn vô sự.
Đám cường đạo chẳng bao lâu đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Sở Anh trừng mắt nhìn ta, nhìn chằm chằm mà không nói nên lời:
“Ngươi… ngươi…”
Tiêu Trầm Nghiễn ôm ta, cúi đầu dịu dàng nói:
“Về phủ thôi.”
Ta đưa mắt dặn người lo việc hộ tống công chúa và Thanh Đào.
Sau đó để hắn bế ta lên ngựa, ôm ta rời khỏi núi.
15
Về đến vương phủ, tiểu thế tử Tiêu Tri Diễn chạy đến, nhào vào lòng ta.
Ta dịu dàng ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng, ôn nhu nói:
“Ta không sao rồi.”
Tiêu Tri Diễn nức nở gật đầu.
Ta đưa tay lau nước mắt cho hắn.
“Được rồi, nàng cần nghỉ ngơi.” Tiêu Trầm Nghiễn lên tiếng.
Tiêu Tri Diễn lui lại, Tiêu Trầm Nghiễn ôm ta trở về phòng.
Ta tắm rửa sạch sẽ, rồi dùng bữa, Tiêu Trầm Nghiễn vẫn luôn ở bên.
Hắn không nói gì, ta cũng không hỏi gì.
Đêm đến, ta nằm trên chiếc giường mềm mại.
Hắn đắp chăn cho ta xong, ngồi nơi mép giường, chẳng chịu rời đi.
Lúc cơn buồn ngủ ập đến, ta khẽ nói một câu:
“Tiêu Trầm Nghiễn, ta chính là A Vũ phải không?”
Thật ra đó là lời khẳng định.
Ta không có ký ức, nhưng ta có cảm giác.
Cảm giác dành cho bọn họ.
Một lúc lâu sau, trong tiếng thở gấp, tiếng nghẹn ngào nén nhịn…
Hắn nhào lên người ta, qua lớp chăn mà ôm ta thật chặt, dán sát lấy ta, cuối cùng không kiềm được bật khóc thành tiếng.
Khóc đến khiến lòng người… đau xót không thôi…
“Ngày hôm đó trong đại điện, ta đã biết… nàng trở về rồi.”
“Sao ta có thể không nhận ra A Vũ của ta… A Vũ của ta…”
Chữ bay trên màn hình lấp lánh trong đêm yên tĩnh:
「Ôi trời ơi! Nữ y chính là thê tử đã mất của nam chủ sao???」
「Trời ơi! Vậy nên ngay từ đầu, nam chủ đã biết nàng ấy trở về rồi!」
「Thảo nào từ đầu mọi thứ cứ kỳ lạ, thì ra hắn vẫn luôn chờ vợ trở lại!」
「Thì ra đây không phải truyện thế thân, mà là chờ vợ về nhà!」
「Đã nói rồi mà, tác giả chưa từng nói ai là nữ chính cả…」
…
Ta đến biệt viện nơi công chúa đang tạm nghỉ ngơi.
Thanh Đào cho biết, hôm qua công chúa đột nhiên hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
Chẳng bao lâu sau, có người đến báo rằng công chúa đã tỉnh lại.
Ta cùng Thanh Đào đến phòng công chúa, lại thấy nàng thu mình trong góc giường, ánh mắt mờ mịt, đầy vẻ kinh hoảng, như thể đối với mọi thứ trước mắt đều xa lạ.
Thần sắc ấy, hoàn toàn không giống như những ngày trước.
Hơn nữa, dung mạo nàng cũng có đôi phần thay đổi.
Ta đột nhiên dâng lên một suy đoán.
“Công chúa, người còn nhớ những chuyện đã xảy ra thời gian qua chăng?” Ta hỏi.
Công chúa ngẩn ra, lắc đầu: “Bọn họ… bọn họ hại chết ca ca Việt, còn ép ta hòa thân, ta… ta rõ ràng đã treo cổ, vậy mà khi tỉnh lại… vẫn là đến nước Cảnh sao?”
Người con gái đến từ dị thế giới kia, rốt cuộc đã rời đi.
Những gì ta có thể làm cho vị công chúa vốn chẳng biết gì ấy, là để nàng về sau ở nơi này có thể tự do an ổn, không bị ai ép gả cho kẻ nàng chẳng muốn.
Khi ta chuẩn bị rời đi, nàng nắm tay ta, nói rằng trước khi tỉnh lại, nàng nghe thấy trong đầu mình vang lên hai giọng nói.
Nữ tử xuyên không: “Hệ thống, giờ phải làm sao, sao nữ y kia lại chiếm chỗ của ta rồi!”
Hệ thống: “Không phải nàng ta chiếm, mà là ngươi vốn dĩ chưa từng có chỗ.”
Nữ tử xuyên không: “Thế phải làm sao đây, công lược thất bại rồi thì thế giới sụp đổ, ngươi cũng gặp nạn đấy!”
Hệ thống: “Yên tâm, thế giới này sẽ không sụp đổ nữa. Ngươi cũng coi như đã đến đây chứng kiến một phen. Ở thế giới thực, ngươi sẽ từ trạng thái thực vật mà tỉnh lại.”