QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ta cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi nơi trán cho hắn, định quay đầu sai thị nữ bên ngoài chuẩn bị những vật dụng cần thiết.

Chợt một bàn tay nóng rực vươn ra, nắm lấy tay ta.

Hắn mở đôi mắt đỏ hồng, ánh nhìn mông lung vì cơn sốt.

“Vương gia, người đang phát sốt, để ta gọi người mang dược tới hạ nhiệt cho người.”

Ta nhẹ giọng nói, định rút tay lại.

Thế nhưng ánh mắt mơ hồ ấy lại như vừa nhìn ta, vừa không hẳn là đang nhìn ta.

Hắn siết chặt tay ta, đôi môi run rẩy khẽ thốt:

“Ngươi đã về rồi…”

Ta sững người, vội vàng lắc đầu:

“Vương gia, ta…”

Chưa kịp nói hết lời, ta liền bị hắn kéo mạnh vào lòng, ôm chặt trong vòng tay nóng rực.

Thanh âm run rẩy của người nam nhân đó vang lên nơi tai ta:

“A Vũ… đào hoa đã nở qua năm lượt… nàng cuối cùng cũng trở lại rồi ư?”

“A Nghiễn… nhớ nàng lắm… mỗi ngày đều đau đến không chịu nổi…”

Ta nghe mà lòng trống rỗng, lời phủ nhận nghẹn lại nơi cổ họng.

“A… A Nghiễn, chàng đang sốt, để ta giúp chàng hạ nhiệt, được không?

Nếu không, A Vũ sẽ đau lòng lắm…”

Ta nhẹ nhàng an ủi.

Hắn vẫn run rẩy nói:

“A Vũ… sẽ đau lòng vì ta sao?

A Vũ vốn thật tàn nhẫn với ta… bao năm rồi mà vẫn chẳng chịu quay về…”

“Ta luôn không tìm được nàng…

A Nghiễn… sắp không gắng nổi nữa rồi…”

Tại cổ ta, truyền đến hơi ấm ẩm ướt — là nước mắt nóng hổi của hắn.

Lòng ta bất giác nhói lên một tia.

“A Vũ cũng là bất đắc dĩ…

A Nghiễn ngoan… thả ta ra đã…

Chờ khi chàng khỏe lại, để ta được ngắm lại phong thái năm xưa của A Nghiễn, được không?”

Ta lại nhẹ giọng dỗ dành.

“Ừm… được…

A Nghiễn cũng muốn nhìn A Vũ thật rõ…

Thật rất muốn thấy nàng…”

Hắn khẽ nới lỏng vòng tay, đôi mắt đỏ ửng, ánh lệ chưa khô — rõ ràng là đang mê loạn.

Phía ngực hắn, chỗ vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, vậy mà nay lại thấm máu lần nữa.

Ta vội sai thị vệ ngoài cửa chuẩn bị thuốc dụng cụ.

Trong lúc ấy, tay ta vẫn bị bàn tay nóng rẫy kia nắm chặt để trước ngực.

Hắn không tỉnh táo, chỉ luôn miệng thì thầm gọi:

“A Vũ… A Vũ…”

Đạn mạc lại dâng trào:

【Trời ơi! Nam chủ sốt mê man mà lại nhận nhầm nữ phụ làm vong thê?!】

【Cốt truyện kiểu gì đây? Lẽ ra chỗ này phải là của nữ chính mà! Nam chủ giờ bị nữ phụ làm ô uế rồi!!】

【Cái nữ phụ này đúng là vai phụ lắm chiêu, tranh đất diễn trắng trợn! Còn dám mặt dày gọi “A Nghiễn”, lợi dụng ôm hôn chiếm tiện nghi! Cút ngay đi, đừng làm bẩn nam chủ nữa!】

【Bên trên đừng quá đáng, người ta là y nữ, vào xem bệnh cho nam chủ chứ có làm gì đâu? Nữ chính bây giờ còn chẳng dám bước vào thư phòng, nàng không vào thì ai vào?】

8

Ta lặng lẽ xử lý lại vết thương cho Tiêu Trầm Nghiễn.

Thỉnh thoảng gọi khẽ một tiếng “A Nghiễn” để xoa dịu.

Sau đó, ta châm vài cây ngân châm nơi huyệt đạo trên đỉnh đầu.

Hơi thở hắn rốt cuộc đã bình ổn trở lại.

Ta ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn người nam tử đang nằm đó.

Kẻ quyền thế ngút trời, nắm giữ binh quyền, khiến thiên hạ ai nấy đều e sợ — Cảnh quốc Nhiếp chính vương.

Nam nhân luôn lãnh đạm trầm ổn, khí thế khiến người không dám thở mạnh.

Thế mà giờ phút sốt mê, tưởng rằng đang đối mặt với cố nhân, lại lộ ra một mặt yếu ớt đến thế.

Ngày trước… họ hẳn đã từng rất yêu thương nhau, rất đẹp đẽ.

Hắn đến tận bây giờ vẫn như vậy… thật sự có thể yêu một người khác sao?

Nếu như thế giới này, đúng như lời đạn mạc, là câu chuyện giữa hắn và Công chúa xuyên không kia…

Thì rốt cuộc, hắn cũng sẽ yêu nàng thôi.

Với hắn hiện tại mà nói, cũng là điều tốt.

Ta cẩn thận lấy ngân châm ra, lại dùng khăn lau nhẹ mồ hôi nơi trán cho hắn.

Châm cứu kia sẽ khiến hắn chìm vào giấc ngủ, hắn cần phải hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Xem chừng đã rất lâu rồi, hắn chưa từng có một giấc ngủ yên bình.

Ra khỏi thư phòng, ta giao phương thuốc cho Thống lĩnh thị vệ Trường Thanh, lại dặn dò đôi chút, rồi lặng lẽ rời đi.

Chợt trông thấy Công chúa đang đứng dưới gốc đào, trong đầu vẫn đang cùng hệ thống thì thầm đối thoại.

Sở Anh:

【Phiền quá, tiểu hài tử kia đúng là cái bình nặng mùi, mặt mũi nghiêm trang, chẳng biết cười một cái, thật chẳng đáng yêu chút nào.】

Hệ thống:

【Ký chủ, ngươi có muốn học theo vị nữ y nọ, đích thân làm chút gì đó cho hắn chăng? Ta thấy tiểu thế tử cũng khá thích nàng ấy đấy.】

Sở Anh:

【Ta đâu có thời gian? Ta còn phải công lược phụ thân hắn nữa kia mà.】

Hệ thống:

【Không thể hấp tấp được, nhất định phải nắm bắt đúng tâm tư của họ.】

Sở Anh càng lúc càng sốt ruột, liền vươn tay bẻ lấy một cành đào.

Hệ thống trong đầu nàng chợt kêu réo vang trời:

【Ký chủ, ngươi đang làm cái gì vậy! Đào trong vườn này không được phép đụng tới!

Kẻ bẻ cành trước ngươi, cỏ mọc trên mồ đã cao đến hai trượng rồi! Ngươi còn chưa nhớ bài học lần trước hay sao?】

【Ký chủ mau nghĩ cách đi! Tiểu thế tử tới rồi đó!

Hắn giống hệt phụ thân hắn, trong tay còn mang theo roi, cẩn thận hắn quất chết ngươi bây giờ!】

Sở Anh nhớ đến cú đá hôm trước, lòng liền phát lạnh, quay đầu thấy tiểu thế tử quả nhiên đang được hộ vệ hộ tống đi tới.

Trong tay nàng, cành đào chẳng biết giấu vào đâu, đang hoảng loạn chưa biết xoay xở thế nào, lại thấy ta từ bên kia hành lang đi tới.

“Ninh Yên!”

Nàng lập tức bước nhanh tới, nhét cành đào vào tay ta.

Ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhớ đến đối thoại vừa rồi của họ, mới phản ứng lại, trừng lớn mắt, tay cầm cành đào sững sờ:

“Công chúa, người—”

Công chúa đã nhét cành đào xong, liền như cá lội nước, phóng ra xa ba trượng.

【Trời ạ! Nữ chủ làm cái gì vậy? Sao lại đưa cành đào vừa bẻ cho nữ y, như thể muốn đổ tội vậy?】