8

Còn cậu thì sao? Cậu đang ôm Bội Tịnh dỗ dành.”

Hạo Trạc lắc đầu, hoàn toàn sụp đổ:

“Xin lỗi Đoàn Đoàn, thật sự xin lỗi… anh không biết… lúc đó anh không nghe thấy, với lại Bội Tịnh lúc đó cũng hoảng loạn…”

Cậu ta còn định tiến lại gần.

Tôi đã cạn kiên nhẫn, tát cho cậu ta một cái.

Hạo Trạc đứng đó, nước mắt lăn dài, chết lặng.

“Cậu cứ nói là không biết, nhưng thật ra trong lòng vui lắm đúng không?

Danh chính ngôn thuận gọi cô ta là huynh đệ, danh chính ngôn thuận thân mật, mà chẳng cần chịu trách nhiệm gì.

Đừng nói cậu không biết mấy cái story cô ta đăng có bao nhiêu là quá đáng.”

“Hạo Trạc , cậu thật sự khiến tôi thấy ghê tởm.”

Tôi quay người bước đi.

Hạo Trạc níu tay tôi lại, siết chặt:

“Anh thề! Anh chưa từng thích cô ta! Một chút cũng không có!

Những tấm ảnh trong story–anh chỉ cố tình muốn chọc tức em thôi mà…!”

“Đoàn Đoàn, mười mấy năm tình cảm… anh thật sự không thể buông được.

Sau này anh sẽ không thân thiết với bất kỳ cô gái nào nữa.

Anh tuyệt đối sẽ không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa.

Anh cầu xin em, đừng chia tay, anh cầu xin em…”

Lúc này Hạo Trạc khóc đến thảm hại, hoàn toàn mất hình tượng.

Nào còn dáng vẻ thiếu gia phong lưu như trước?

Tôi không gỡ tay cậu ta ra được.

Bèn đứng tại chỗ, mắng cậu ta thêm chục phút nữa.

Cho đến khi Ôn Dư mặc tạp dề, mặt đen sì đi xuống dưới.

“Ăn cơm! Không lên là không còn cái xương nào đâu đấy.”

Tôi đang bận, bảo anh ấy mang sườn lên nấu trước.

Ôn Dư: “?”

“Không ăn nữa à? Món em đòi: đá bào chanh dây sầu riêng, mì gà cay với gà chiên giòn, tôi làm mất cả nửa ngày–giờ lại bảo không ăn?”

Tôi nghĩ một lúc, thấy đúng là không nên lãng phí công sức của người ta.

Vẫn quyết định lên ăn.

Hạo Trạc vẫn không chịu buông:

“Đoàn Đoàn, hắn là ai?”

Ôn Dư tiến lại gần, đẩy mạnh cậu ta ra, lườm một cái rõ to:

“Khóc lóc sướt mướt, đang diễn phim bi hả?”

Vì còn đang đi học nên Hạo Trạc không ở lại được lâu.

Nhưng mỗi cuối tuần, cậu ta đều đến tìm tôi.

Không làm gì cả, chỉ đứng im lặng dưới lầu đợi.

Mỗi lần thấy tôi và Ôn Dư cùng nhau xuất hiện–

Cậu ta lại liếc đối phương một lượt đầy khinh bỉ, mỉa mai:

“Nhiều ruồi thật.”

Ôn Dư xách túi đồ ăn, chạm khuỷu tay vào tôi:

“Hắn chửi em là phân đó.”

Tôi: “…”

Hạo Trạc bám dai như đỉa thế này–

Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện chuyển nhà.

Trước đây vì lỡ mất đợt đăng ký ký túc xá, tôi mới phải thuê trọ gần trường.

Nhưng dạo này có vẻ có một chỗ trống trong ký túc.

Bạn cùng nhà kiêm bạn ăn cơm nghe vậy không nói câu nào.

Chỉ lặng lẽ đứng trong bếp, băm thịt đến rung cả bồn rửa.

Hai đứa tôi cả ngày không nói gì với nhau.

Cuối cùng, Ôn Dư vẫn là người đen mặt lên tiếng hỏi:

“Muốn ăn lẩu cay không?”

Tôi có hơi ngượng ngùng, bèn nói:

“Thôi, dạo này đang giảm cân.”

Ôn Dư suy nghĩ nghiêm túc:

“Vậy tôi làm bản giảm mỡ cho em nhé?”

“…”

Haiz.

Tôi đành gật đầu: “Được thôi.”

Vừa ăn lẩu thanh đạm, Ôn Dư vừa nói:

“Cái người yêu cũ của em ấy, nếu cậu ta còn tới nữa, tôi có thể giúp em giải quyết. Không nhất thiết phải chuyển nhà chỉ vì cậu ta đâu.”

Tôi hỏi:

“Giải quyết kiểu gì?”

Ôn Dư bật cười khẩy, không trả lời.

Tôi cũng chẳng rõ cậu ấy dùng cách gì–

Nhưng đúng thật là Hạo Trạc không xuất hiện thêm suốt cả tháng.

Chỉ có tin nhắn từ điện thoại cậu ta vẫn không ngừng gửi đến–

Cố chấp và vô vọng, cứ thế chia sẻ từng việc vặt vãnh trong ngày.

Lại một tháng nữa trôi qua.

Tôi xóa cậu ta khỏi danh bạ.

Vì tôi đã đồng ý lời tỏ tình của Ôn Dư.

Lần tiếp theo Hạo Trạc xuất hiện–

Là vào 8 giờ tối.

Tôi và Ôn Dư đang tổ chức BBQ ngoài ban công phòng khách.

Khi bầu không khí đã chín muồi, Ôn Dư bỗng tiến lại gần–

Biểu cảm có chút lúng túng, hỏi tôi:

“Có thể hôn em không?”

Điện thoại tôi bỗng reo lên.

Một tin nhắn từ số lạ gửi tới.

【Đừng hôn cậu ấy.】

【Đừng hôn cậu ấy đừng hôn cậu ấy đừng hôn cậu ấy đừng hôn cậu ấy đừng hôn cậu ấy……】

【Làm ơn.】

Tôi biết ai gửi.

Tôi liếc nhìn xuống dưới lầu một cái.

Nhưng tôi cũng muốn buông tay mối tình đầu này thật sự.

Muốn bước vào một mối quan hệ mới.

Vì vậy, khi Ôn Dư cúi đầu hôn tôi–

Tôi nhắm mắt lại.

Nghe nói tối đó Hạo Trạc dầm mưa cả đêm.

Về nước liền đổ bệnh.

Nghe nói thêm–

Bội Tịnh vì Hạo Trạc mà nhiều lần phóng xe điên cuồng vào ban đêm trên đường cao tốc.

Cuối cùng gãy cả chân.

Hạo Trạc không đến nhìn cô ta lấy một lần.

Kỳ nghỉ đông, tôi và Ôn Dư cùng về nước.

Tiện thể dẫn cậu ấy về nhà ra mắt mẹ.

Mẹ tôi lại chỉ để ý đến gò má tròn trĩnh của tôi, bật cười:

“Giờ thì đúng là Đoàn Đoàn rồi đó.”

Ôn Dư ngồi bên, mặt mũi tự hào đến không thể tả.

Lúc ăn cơm, mẹ tôi nhắc đến Hạo Trạc :

“Nghe nói năm hai cậu ta sẽ sang Anh theo diện trao đổi. Trường cũng gần chỗ con đang học đấy.”

Tôi nhún vai, thản nhiên:

“Cùng lắm giới thiệu cho cậu ta vài quán đồ Trung ngon nhất.”

Còn lại… thì chẳng còn khả năng nào nữa.

Hà tất phải dây dưa quá khứ?

Chỉ khiến lòng thêm phiền.

Con người mà–phải nhìn về phía trước.

“Đang nghĩ gì đấy?”

Ôn Dư mỉm cười rất “hiền”.

Ghé sát tai tôi, thì thầm âm u:

“Anh đảm bảo cậu ta sẽ không bao giờ gặp được em.”

Tôi cảnh cáo:

“Ôn Dư, anh không được tự tiện ra tay nữa.”

Ôn Dư hừ lạnh một tiếng–

Không biết trong lòng lại đang bày trò gì.

Mà thật đấy–

Kiểu người như vậy, yêu vào đúng là… sướng thật.

(Hết)