7
Nhưng những gì cậu nói trong phòng bao, tôi nghe rõ mồn một.”
“‘Mít ướt một đứa, thần tiên cũng phát điên vì phiền’.”
Hạo Trạc luống cuống:
“Anh chỉ nói đùa thôi mà! Nếu anh thực sự thấy phiền, thì đã chẳng hết lần này đến lần khác chủ động làm lành.
Anh quen với việc em giận, em muốn gì anh cũng nhường. Nhưng lần này… vì sao em lại nghiêm túc thế, Đoàn Đoàn?
Anh thật sự không hiểu nổi.”
“Suốt hai tuần em không tìm anh, anh đã rất bứt rứt.
Ngày nào anh cũng chờ mong em chủ động nhắn tin như trước.
Chẳng phải chúng ta trước giờ vẫn như vậy sao… Tại sao lần này em lại cho là anh thấy phiền em?”
“Biết em không quay lại trường, anh gần như phát điên.
Sợ em gặp chuyện, lo em gặp tai nạn, điên cuồng gọi cho hết bạn bè để tìm em.
Anh chưa bao giờ nghĩ… em lại cứ thế mà bỏ đi không chút do dự, lại còn là ra nước ngoài.
Đoàn Đoàn, sao em có thể nhẫn tâm đến vậy…”
Mắt Hạo Trạc đỏ hoe, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt.
Tôi phiền lòng đến mức không muốn nhìn thêm.
“Cậu nói xong chưa?
Không có việc gì thì về mà tâm sự với ‘huynh đệ tốt’ của cậu đi, tôi phải ăn cơm.”
Hạo Trạc bật cười khổ:
“Em vẫn còn để bụng chuyện Bội Tịnh.”
“Vậy tức là… em vẫn còn quan tâm đến anh, đúng không?”
Tôi: “…”
“Đừng chặn anh nữa… đây là giới hạn cuối cùng của anh.”
Hạo Trạc khàn giọng:
“Đừng ép anh phải bay sang tìm em, Đoàn Đoàn.”
Đồ điên.
Tôi chẳng nói gì, chỉ dứt khoát ngắt cuộc gọi video.
Tôi tin Hạo Trạc thật sự có thể làm ra mấy chuyện điên rồ như vậy.
Nhưng chỉ là một WeChat thôi, cứ để đó.
Tôi đã bật chế độ “không làm phiền”, nên dù có nhắn cũng chẳng hiện thông báo. Tôi cũng sẽ không trả lời.
Ba ngày liền sau đó, tôi liên tục đăng ảnh khoe đồ ăn lên vòng bạn bè.
Mẹ tôi thấy kỳ kỳ, tò mò hỏi ai nấu những món đó.
Tôi lấp lửng bảo, là một cậu bạn cùng nhà thuê, cũng là du học sinh.
Có một tối, vì chưa quen đồ ăn nước ngoài–
Tôi đói đến mức ngồi rên ư ử ở phòng khách.
Cậu bạn cùng phòng tóc rối như tổ quạ, mặt vẫn đẹp mà khó ở, mở cửa ra đầy khó chịu.
Cuối cùng vẫn lầm bầm đi vào bếp nấu cho tôi một tô mì cà chua trứng.
Tôi ăn sạch đến cả giọt nước súp cuối cùng.
Từ hôm đó, mỗi lần cậu ấy nấu đều gọi tôi cùng ăn.
“Cậu ấy tên là Ôn Dư, bây giờ tụi con là bạn ăn cơm.”
Mẹ tôi cười hí hửng.
Tan học, tôi ra siêu thị mua ít sườn non, định nhờ bạn cùng phòng hầm cho ăn.
Mới đến dưới tòa nhà–
Đã thấy Hạo Trạc đứng đó chờ sẵn.
Tay cậu ấy xách theo một hộp bánh.
Tôi nghĩ kỹ lại, ngoài mẹ tôi ra, tôi chưa từng nói với ai địa chỉ mình ở.
Có lẽ Hạo Trạc dò ra từ chi tiết trong mấy tấm ảnh tôi đăng lên.
Hạo Trạc nhìn tôi chăm chú:
“Gầy đi rồi.”
Tôi nghẹn họng.
Không nỡ nói với cậu ta rằng thật ra tôi đã được bạn cùng phòng “vỗ béo” lên 1 ký rồi.
“Anh biết em không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn muốn đến.”
Hạo Trạc lấy điện thoại, đưa màn hình tin nhắn ra cho tôi xem.
“Anh đã cắt đứt với Bội Tịnh rồi.
Giờ em có thể tha thứ cho anh chưa?”
Tôi nói:
“Thì sao chứ?
Chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi.
Cậu đừng làm phiền tôi nữa.”
Hạo Trạc lại rũ vai, sắc mặt trở nên tuyệt vọng.
“Anh xin em… đừng nói với anh bằng giọng điệu như vậy…”
Cậu ta đỏ mắt kéo tay tôi, giọng khàn khàn:
“Em đánh anh đi, tát mấy cái cũng được, miễn là em bớt giận–
Đừng chia tay với anh…”
Tôi thật sự thấy phiền rồi.
Dứt khoát hất tay cậu ta ra.
Tôi tiện tay ném luôn cái bánh cậu ta mang đến ra thật xa.
“Giờ nói mấy lời này còn có nghĩa lý gì nữa? Sao không nói sớm hơn đi?”
“Hạo Trạc , cậu hết lần này tới lần khác nói tôi ‘công chúa bệnh’, nói tôi mít ướt trước mặt Bội Tịnh, nhưng rõ ràng cậu biết mà–tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, cả đời này chưa từng chịu ấm ức, nhưng vì cậu, tôi đã khóc biết bao nhiêu lần. Và cuối cùng, vẫn vì không nỡ xa cậu mà chủ động níu kéo.”
“Cậu từng nói sợ tôi không đậu trường tốt, nên dù điểm của cậu đủ vào trường khác tốt hơn, cậu vẫn chọn một trường mà tôi có thể đậu. Cậu có biết lúc đó tôi đã vui đến mức nào không? Tôi toàn tâm toàn ý muốn ở bên cậu. Kết quả thì sao? Hóa ra cậu chọn Đại học Ninh là vì Bội Tịnh. Cậu giỏi thật đấy, ‘cân bằng đôi bên’ đến mức bạn gái cũng bị biến thành trò cười.”
Đồng tử Hạo Trạc chấn động dữ dội, há miệng định nói, nhưng không thốt ra lời.
“Hôm thứ hai quân sự, chúng ta cãi nhau, tôi đã dặn lòng đừng làm lớn chuyện nữa.
Nhưng cậu không gặp tôi, cũng không nghe máy.
Cuối cùng là bạn cùng phòng của cậu nói cho tôi biết, cậu đã cùng Bội Tịnh phóng xe đi đâu đó.
Đêm đó tôi vừa khóc vừa lo muốn chết, ngã giữa đường trầy cả chân–