QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Ta trông thấy Tạ Lẫm dẫn theo Nguyễn Tiên Tiên và vài người, bọn họ từ xa liếc ta một cái, rồi quay đầu vào một khách điếm khác tránh xa ta.
A, thật ra họ đâu cần phải vậy.
Ta thật sự sẽ không đòi nợ trước bao nhiêu người đâu.
Ta xoay người bước vào khách điếm của Sở gia.
Nào ngờ một nữ tu ăn mặc yêu mị chặn ta lại, lạnh giọng:
“Sở Lăng, ngươi đừng quá đáng! Ngươi và Tiêu Tương tiên quân còn chưa chính thức kết khế,cớ gì mà bám chặt lấy hắn không buông?!”
“Hắn đâu? Mau giao ra đây!”
Ơ… oan cho ta quá.
Ta mở hết cửa các phòng cho nàng xem, cuối cùng chỉ sang khách điếm xa xa:
“Ta thấy Tạ Lẫm vào đó rồi, tỷ tỷ nếu nhanh chân, chen vào biết đâu còn kịp chiếm hàng đầu.”
Nàng nghi hoặc nhìn ta mấy lần, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
“Ngươi không giống với lời đồn.”
Tất nhiên là không giống rồi.
Họ vừa ăn vừa lấy đồ lại không trả tiền.
Nhỡ đâu gặp ta, Vương Tuân bị kích thích lại đập phá, Nguyễn Tiên Tiên thì khóc lóc, kêu gào, hôn mê, rồi mời thần y này nọ…
Ta thật sự không nỡ để họ mắc nợ thêm.
Buổi tối vẫn xảy ra một chút bất ngờ.
Bởi vì Lục Hạo tới gõ cửa phòng ta.
Giọng hắn khẽ vang ngoài cửa:
“Sư tôn, ta tới rồi. Đêm nay… cần ta ủ ấm giường chăng?”
Khi Lục Hạo vừa nói xong nửa câu sau, ta lập tức mở cửa, kéo hắn vào phòng.
Trước đây ở Sở Cực Điện, cả một đỉnh núi chỉ có ta và hắn.
Còn bây giờ, cả khách điếm đều là tu sĩ, tai thính hơn người.
Lục Hạo cũng hiểu ra, lặng im đứng một lát, rồi đặt thanh thiết kiếm xuống, cúi đầu cởi áo ngoài.
Ta bỗng thấy khô miệng, tim đập “thình thịch”.
Thân trên hắn gầy săn chắc, đôi mày dưới ánh dạ minh châu càng thêm lạnh nhã tuấn mỹ.
Ta khẽ siết tay, trong lòng hơi bối rối.
Đây… đây không phải ở Sở Cực Phong, bốn phía đều là người.
Tạ Lẫm cũng ở cách đây không quá ba dặm.
Có nên từ chối không nhỉ?
Đợi về Sở Cực Phong rồi hãy tiêu dao khoái lạc!
Lục Hạo dường như nhận ra sự do dự của ta, bất chợt ngẩng mắt, ánh bạc loang đầy con ngươi, vừa ôn nhu lại vừa ẩn chứa điều gì đó ta chưa kịp hiểu.
Hắn cúi giọng sát bên tai ta:
“Sư tôn, người giữ ta lại… có thể tiết kiệm một đêm tiền phòng.”
“Vậy… ta lên giường đây.”
Ta hơi choáng váng, vô thức đáp:
“À… ừ… được.”
Ủ ấm xong chăn, hắn liền nắm tay nhét ta vào trong.
Công lực hắn lại tăng thêm, chăn đệm nóng đến mức khiến mặt người cũng ửng hồng.
Hắn sang gian ngoài ngồi trên bồ đoàn, nhập định thủ hộ cho ta suốt đêm.
Ta ngủ một giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cửa vào Sở Cực Bí Cảnh mở rộng.
Các tông môn đều xếp hàng tại lối vào.
Sở Cực Kiếm Tông vốn phóng khoáng, chỉ cần tu vi đạt Luyện Khí tam cấp trở lên là có thể tự do tiến vào.
Chỉ là bí cảnh hung hiểm, ngay cả Kim Đan cũng có thể vẫn lạc.
Phần lớn người vào bí cảnh đều từ Trúc Cơ trở lên.
Giữa một nhóm tu sĩ, Nguyễn Tiên Tiên – phàm nhân – trở nên đặc biệt chói mắt.
Ta thấy nữ tu diễm lệ tối qua tìm ta.
Nàng nhìn Tạ Lẫm, rồi nhìn Nguyễn Tiên Tiên, cuối cùng nhìn về phía ta.
Trong ánh mắt ấy, ta dường như đọc được chút nghi hoặc rằng Tạ Lẫm có phải bị bệnh hay không.
Ta cũng chẳng bận tâm.
Chỉ nắm tay Lục Hạo, phi nhanh vào Sở Cực Bí Cảnh.
Vì kiếp trước ta từng vào đây, nên bản đồ bí cảnh đã thuộc lòng, gần như không tốn sức đã tìm được mấy điểm tàng bảo động phủ.
Ba thanh tiên vũ, ba mươi viên thiên đan, sáu mươi bộ bí tịch, chín mươi linh thú lớn nhỏ…
Mỗi nơi đi qua, ta đều quét sạch như châu chấu quá cảnh.
Cũng hơi áy náy thật, dù gì lần này bí cảnh mở ngay trên di tích đại năng của Tạ thị khi xưa.
Lục Hạo còn ra tay mạnh hơn ta.
Khi tìm thấy long mạch dưới đất, hắn một kiếm bổ ra, một khối Thiên Tinh Năng Lượng Thạch mang tiếng long ngâm từ từ bay lên, lập tức bị hắn chộp lấy.
Hắn nhìn sang ta:
“Sư tôn? Chắc chắn là cho ta?”
Ta phủi bụi trên mặt, gật đầu:
“Tạ Lẫm chỉ muốn địa tinh, thứ tốt hơn hắn không cần. Tất nhiên là cho ngươi.”
Lục Hạo hấp thu tinh thạch, nhảy liền ba cảnh giới, trực tiếp tiến vào Kim Đan đại viên mãn.
Lôi Hình Kiếm trở thành bản mệnh kiếm của hắn, Cửu Mệnh Huyền Điểu thành khế ước thú.
Trong bí cảnh, sấm sét vang dội — là thử thách và trừng phạt cho kẻ vượt cấp tiến giai.
Ta không nói cho Lục Hạo biết, hôm đó ở Sở Cực Điện, trước khi đi Tạ Lẫm còn thản nhiên bảo ta:
“Ta cũng biết ngươi có một đồ đệ, những thứ Tiên Tiên không cần thì đưa cho hắn dùng là được.
Dù sao tư chất đồ đệ ngươi… làm sao so được với Tiên Tiên.”
À, ta hiểu rồi.
Nếu ánh mắt hắn không có vấn đề, chẳng phải là đang nhắc nhở ta, phải đối xử với Lục Hạo càng tốt hơn sao?
Ta lau mồ hôi trên trán, gia tăng tốc độ.