Chương 8
Truyện: TRỌNG SINH TÔI ĐIỀN TÊN THANH MAI CỦA CHỒNG VÀO ĐƠN ĐĂNG KÝ KẾT HÔN
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tôi đến ga tàu sớm hơn một tiếng, lặng lẽ chờ đến giờ lên tàu.
Từng phút, từng giây trôi qua.
Cuối cùng cũng đến lúc soát vé. Tôi kéo hành lý, lẫn vào dòng người tiến vào bên trong.
Tìm được chỗ ngồi của mình, tôi thở phào một hơi.
Dương Lạp Mai của kiếp này… sẽ không còn là cái bóng của ai nữa.
Tôi sẽ tự mình đi tìm lấy cuộc sống thuộc về mình.
Tiếng còi tàu vang lên.
Tàu bắt đầu chuyển bánh, rời khỏi nhà ga, tiến về phương Nam.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn cảnh vật lùi dần ngoài khung kính.
Tạm biệt…
Nơi tôi từng sống suốt hơn hai mươi năm.
Ngay lúc tôi chuẩn bị quay đầu lại, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy như điên dại ngoài sân ga…
Phó Tử Kinh?!
15
Sau khi theo Triệu Như Ý đến bệnh viện, Phó Tử Kinh suốt quãng thời gian đó đều thất thần, tâm trí hoàn toàn không ở đây.
Tiểu Cương được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, còn Triệu Như Ý thì ngồi một bên rấm rứt khóc lóc.
Nhưng Phó Tử Kinh chẳng có lấy một chút quan tâm hay lo lắng, trong lòng chỉ cảm thấy bực bội và khó chịu.
Hắn nhớ rõ ràng, khi rời khỏi bệnh viện hôm qua, tình hình của Tiểu Cương đã tốt lên nhiều, bác sĩ cũng nói không có gì nghiêm trọng.
Tại sao chỉ sau một đêm, bệnh tình lại chuyển biến xấu đi nhanh như vậy?
Chuyện này… có gì đó không đúng.
Ánh mắt Phó Tử Kinh dừng lại trên gương mặt của Triệu Như Ý — cô ta dụi mắt đỏ hoe, nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt.
Cô ta phát hiện Phó Tử Kinh đang nhìn mình, liền rưng rưng nhào tới, muốn nắm tay hắn:
“Anh Phó… nếu Tiểu Cương có chuyện gì, em biết sống sao đây? Em thật sự không thể sống nổi nữa…”
Cô ta cố ý nghiêng người dựa vào lòng hắn, tính toán hắn sẽ theo bản năng ôm lấy mình, để rồi cô ta có thể đổ sụp vào ngực hắn mà khóc nức nở, đóng trọn vở kịch “mỹ nhân bi thương” của mình.
Cô ta muốn mượn cơ hội này để cản trở hôn lễ của Phó Tử Kinh và Dương Lạp Mai, phá nát tất cả.
Ai ngờ… Phó Tử Kinh lại lách người tránh sang bên, khiến cô ta ngã sấp mặt xuống đất một cách bất ngờ.
Cú ngã khiến Triệu Như Ý hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa bật khóc thật vì đau.
Phó Tử Kinh cũng sửng sốt, đứng ngẩn ra nhìn cô ta nằm dưới đất.
Triệu Như Ý gào lên đau đớn, hắn do dự định đưa tay ra đỡ thì đúng lúc đó — từ cuối hành lang có người chạy tới, chính là kỹ sư Lý, người được hắn nhờ giúp chuẩn bị cho lễ cưới hôm nay.
Kỹ sư Lý thở dốc, nói gần như hét lên:
“Tử Kinh! Có chuyện lớn rồi!”
Tim Phó Tử Kinh như thắt lại.
Hắn vội rút tay về, bỏ mặc Triệu Như Ý đang nằm dưới đất, bước nhanh tới:
“Xảy ra chuyện gì? Là Lạp Mai giận à?”
“Không… không phải. Không phải cô ấy giận… là… là cô ấy đi rồi!”
“Đi rồi?”
Phó Tử Kinh sững người, ngỡ như mình nghe nhầm.
Dương Lạp Mai… thì còn có thể đi đâu?
Cha mẹ cô ấy đều đã mất, trong thế giới này chỉ còn lại mỗi mình hắn là người thân thiết nhất.
Kỹ sư Lý run run đưa cho hắn hai thứ:
“Anh… anh xem đi! Anh không phải định kết hôn với Dương Lạp Mai sao? Nhưng cái giấy kết hôn này… lại là anh và Triệu Như Ý.
Còn đây, là bức thư Dương Lạp Mai để lại — giống như thư tuyệt mệnh…”
Phó Tử Kinh như bị sét đánh ngang tai.
Hắn giật lấy tờ giấy đăng ký kết hôn và lá thư.
Vừa nhìn thấy hai cái tên trên tờ giấy đỏ — Phó Tử Kinh & Triệu Như Ý, mắt hắn trợn trừng, sát khí dâng trào.
Rồi khi đọc những dòng cuối thư Dương Lạp Mai để lại —
“Tôi đi rồi.
Phó Tử Kinh, chúc anh và Triệu Như Ý hạnh phúc trọn đời.”
Hắn quăng hết mọi thứ, quay người lao ra khỏi bệnh viện.
Phía sau, Triệu Như Ý khập khiễng đứng dậy, nước mắt nước mũi gào theo đầy đau đớn:
“Tử Kinh! Đừng đi! Anh quay lại đi!”
Nhưng Phó Tử Kinh không quay đầu.
Không hề do dự.
Không hề do dự một giây nào.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn duy nhất một suy nghĩ:
“Tôi phải giữ cô ấy lại!
Tôi không thể để Dương Lạp Mai rời đi!”
Cho dù phải bỏ lại tất cả, hắn cũng không thể để mất cô.
16
Mười lăm năm sau, tôi – người đã tự mình mở ra một con đường máu nơi Thâm Thành – trở về quê hương trong vinh quang.
Dưới sự tháp tùng của trợ lý, tôi quay lại Giang Thành – nơi tôi từng sống hơn hai mươi năm – để thực hiện một dự án đầu tư.
Giang Thành sau mười lăm năm đã thay đổi từng ngày, không còn dáng dấp của một vùng đất nghèo khó, lạc hậu thuở xưa.
Nhà máy khi xưa đã sớm phá sản, những đồng nghiệp, những người quen cũ cũng mỗi người mỗi ngả.
Trợ lý đi bên cạnh, tôi chậm rãi bước trên con phố quen thuộc, nhìn ánh đèn rực rỡ khắp nơi, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Tôi nhớ lại chính mình năm ba mươi tuổi ở kiếp trước, sống ở quê nghèo, cày cuốc không ngừng ngày đêm, gió sương hằn sâu lên khuôn mặt, đôi tay khô ráp nứt nẻ, chẳng có nổi một bộ quần áo ra hồn để mặc.
Còn hiện tại — tôi sống trong biệt thự sáng sủa ở Thâm Thành, lái xe riêng, điều hành công ty của chính mình.
Tôi lấy một người chồng yêu thương tôi hết mực, sinh được một đứa con lanh lợi đáng yêu.
Ba mẹ chồng đối xử với tôi như con gái ruột, gia đình tôi đầm ấm hạnh phúc.
Tất cả… đều bắt nguồn từ một lựa chọn năm đó.
Ai có thể ngờ, chỉ một quyết định khác đi… lại dẫn đến hai cuộc đời hoàn toàn trái ngược?
________________________________________
Khi đang tản bộ trên đường phố Giang Thành, chợt bên tai vang lên tiếng rao quen thuộc:
“Hạt dẻ rang đường nóng hổi đây—!”
Tôi quay đầu lại nhìn. Trợ lý đã hiểu ý, gọi người bán hạt dẻ lại.
Người đàn ông trung niên bán hạt dẻ mặc chiếc áo bông dày cộp, một chân hơi khập khiễng.
Khuôn mặt ông ta cười niềm nở, tay thoăn thoắt rang hạt, đóng gói, giọng nói mang đậm chất Giang Thành khiến tôi cảm thấy thân quen lạ lùng.
