[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bộ dạng không thể tin nổi kia của Tề Tử lại càng chứng thực lời Vân Nhạc là thật.
Hắn tuyệt đối không ngờ chuyện đời trước lại bị Vân Nhạc biết rõ.
“Ngươi nói bậy! Cổ Vận, đừng nghe hắn nói xằng bậy!”
“Ta hận nàng là vì ngươi! Ta vẫn luôn biết ngươi đối tốt với ta ra sao, lúc ấy ta đã hối hận rồi…”
Tới nước này rồi, ta cũng chẳng muốn tiếp tục đóng kịch nữa.
Ta gọi thẳng tên kiếp trước của hắn — Lận Hữu.
“Đừng giả vờ nữa.”
17.
Hết cú sốc này đến cú sốc khác khiến hắn ngã ngồi dưới đất.
Hắn không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
“Không… không thể nào… làm sao ngươi biết được cái tên đó…”
“Khế ước vốn là ngoài ý muốn. Ban đầu ta vốn định đến xem ngươi bị tiêu hủy như thế nào.”
“Trọng sinh… chẳng phải chỉ có mình ngươi.”
“Nhưng rõ ràng ngươi từng nói… ngươi nhớ ta, không nỡ rời xa ta…”
“Diễn trò trên sân khấu, ngươi việc gì phải coi là thật?”
Tề Tử đột nhiên ngẩng đầu, tựa như cuối cùng đã hiểu ra tất cả.
“Thảo nào… thảo nào ngươi chẳng còn đối với ta như kiếp trước…”
“Vậy… ngươi thật lòng muốn bán ta cho nữ nhân kia sao?”
“Đúng vậy.”
Ta dứt khoát thừa nhận tất cả mưu kế, dù sao thì lúc này cũng chẳng dùng đến nữa rồi.
Nghe xong, Tề Tử đột nhiên phá lên cười như kẻ điên, miệng đầy máu, bộ dạng khiến người rợn tóc gáy.
“Đáng tiếc… ngươi vẫn phải chết cùng bọn ta.”
Chiếc đuôi xà đột ngột xuất hiện trước mắt, khiến ta không kịp né tránh.
Song… cơn đau không như dự liệu ập đến.
Ta mở mắt ra, liền thấy Vân Nhạc đã nắm chặt lấy đuôi hắn, hất mạnh về phía sau.
“Thật coi ta là đồ trang trí chắc?”
Một đòn ấy khiến Tề Tử hoàn toàn gục xuống đất.
Khế ước thú và chủ nhân vốn nên là mối quan hệ thân thiết nhất, chỉ tiếc rằng… ta đã chọn nhầm người.
Dưới sự áp chế của Vân Nhạc, cuối cùng hắn vẫn chết dưới tay ta.
Trận khế ước dưới chân sáng lên rồi chợt tắt.
Ta biết, đó là dấu hiệu của khế ước bị hủy bỏ.
Chuyện kiếp trước coi như chấm dứt, hiện tại… phải xử lý đám thú nhân còn lại.
Ngoài những kẻ vốn đã muốn rời đi, vẫn còn không ít kẻ vẫn chưa buông được vinh hoa phú quý, cam tâm tình nguyện ở lại dưới trướng công chúa.
“Người chết thì cũng đã chết, tội nghiệt hoàng thất các ngươi gánh không nổi. Chi bằng cầm lấy tài vật, tìm một nơi sống cuộc đời tự tại.”
“Núi cao sông dài, chỉ cần rời phủ đêm nay, các ngươi chính là người tự do.”
Những thú nhân ban đầu khăng khăng muốn ở lại bảo vệ ta, nay bắt đầu lần lượt rời đi.
Kẻ vốn đã do dự, cũng nối gót theo sau.
Những thú nhân còn ở lại bắt đầu nhìn nhau, bỏ qua mấy ánh mắt căm hận, trên gương mặt họ phần nhiều là bối rối, hoang mang.
“Nếu các ngươi chưa biết nên đi đâu, vậy thì theo ta.”
“Ta không cần các ngươi làm gì cho ta, cũng sẽ không hạn chế tự do của bất kỳ ai. Chỉ cần các ngươi muốn rời đi, bất cứ lúc nào cũng có thể.”
“Ta cũng theo ngươi.”
Có Vân Nhạc đi theo, không ít thú nhân cũng lần lượt gật đầu đáp ứng.
Thế là ta dẫn bọn họ, trong đêm tối, bắt đầu hành trình du sơn ngoạn thủy.
18.
Chỉ sau một đêm, phủ công chúa trống không.
Ngoài những dấu vết đánh nhau, chẳng còn sót lại một thi thể nào.
Phố chợ đồn đãi xôn xao, nói rằng cùng với công chúa Uyển Nguyệt, đám thú nhân cũng đồng loạt biến mất không tung tích.
Trong phủ không còn một sinh vật sống.
Hoàng thất dù muốn nhúng tay điều tra, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ọe~”
Vân Nhạc lại chạy sang một bên nôn thốc nôn tháo, ta vội vàng bước tới, vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
“Ọe ọe~”
“Thật ghê tởm đến vậy sao?”
“Ta làm những việc này là vì ai chứ, tiểu nha đầu vô tâm kia!”
Đêm đó, Vân Nhạc hiện nguyên hình.
Bạch long uốn lượn giữa không trung.
Long nuốt vạn vật.
Hắn cố nhịn cảm giác buồn nôn, thay ta thu dọn tàn cục.
Mưa trút xuống giữa trời đêm, tất cả dấu máu bị cuốn sạch sẽ, không để lại vết tích.
19.
Một năm sau, ta lại có thể lập khế ước thú nhân mới.
Có rất nhiều thú nhân muốn khế ước cùng ta, nhưng vị trí ấy… ta vẫn luôn giữ lại.
“Vân Nhạc, lập khế ước với ta đi.”
“Không muốn.”
“Vân Nhạc, lập khế ước đi mà.”
“Không.”
“Vân Nhạc, lập khế ước đi!”
“Cổ Vận, ngươi thật phiền phức! Ta không muốn làm khế ước thú của ngươi!”
“Vì sao?”
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng gõ lên trán ta một cái, mang theo chút trách móc:
“Tự mình nghĩ đi.”