QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Hiện giờ ngươi vẫn là khế ước thú của ta, vậy để ta thay công chúa dạy dỗ ngươi một phen!”

Ta lập tức giật lấy roi thuần thú đặt bên cạnh, vung tay đánh về phía Tề Tử.

Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Bị đánh là đáng đời, ai bảo ngươi khiến công chúa không vui.”

Vung roi toàn lực là biểu hiện lớn nhất cho sự tôn trọng của ta với chính mình.

Roi quất chuẩn xác vào thân Tề Tử, da thịt lập tức rướm máu.

Cơ hội tốt thế này, ta sao có thể nương tay?

“A!”

Tề Tử vừa kêu lên, công chúa Uyển Nguyệt liền tỏ vẻ đau lòng.

Đúng là cẩu nam nữ!

Ta lại vung thêm một roi, không để công chúa có cơ hội mở miệng.

“Công chúa trừng phạt ngươi, thì ngươi cứ chịu đựng đi.”

“Kêu gào cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phục? Vậy để ta đánh đến khi ngươi biết lỗi mới thôi!”

“Công chúa cứ yên tâm, nay người đã gọi ta đến, ta tất sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, quyết chẳng để người phải phiền lòng thêm chút nào.”

13.

Lời ta từ đầu đến cuối đều là thay công chúa mà đánh.

công chúa Uyển Nguyệt mấy lần muốn lên tiếng, đều bị ta cắt ngang.

Roi trong tay ta vang lên từng tiếng “bốp bốp” giòn giã.

Khoé môi ta khẽ nhếch, nhìn vẻ mặt Tề Tử uất mà không dám phát tiết, lòng ta liền sảng khoái không thôi.

“Công chúa thấy thế đã hài lòng chưa? Nếu vẫn còn giận, ta đánh tiếp cũng chẳng ngại.”

“Không… không cần nữa.”

Ta xoa xoa cánh tay đã mỏi vì vung roi, lúc này mới thỏa mãn buông tay.

Đêm đó, ta sai người mang thuốc trị thương hảo hạng đến cho Tề Tử, còn gửi kèm một phong thư giải thích thanh minh.

Ta đang đánh cược — cược vào mối hận trong lòng hắn với công chúa Uyển Nguyệt.

Tề Tử ở bên công chúa đã lâu, hắn càng dễ tiếp cận nàng hơn ta.

Việc ta cần làm chỉ là… chờ thời cơ.

Trong toàn bộ kế hoạch này, Vân Nhạc chính là biến số lớn nhất.

Trong phòng bỗng xuất hiện thêm một người sống sờ sờ, ta chẳng thể làm ngơ như không thấy được.

Khi còn là trứng thú, hắn đáng yêu biết bao…

Không ngờ sau khi hóa hình, hắn lại có thể vô lại đến thế.

“Ta nhất định phải ngủ trên giường. Nếu ngươi không bằng lòng thì tự mình đi nằm đất vậy.”

Thấy ta chuẩn bị lấy chăn đắp để trải sàn nằm, hắn lại cố ý gây rối.

Không tức giận, không tức giận!

Hà tất phải tức giận với một tên thú nhân?

Cuối cùng, trò hề ấy kết thúc bằng việc ta đồng ý ngủ ở phía trong giường.

14.

Nửa đêm, ta chợt bừng tỉnh.

Ngoài sân huyên náo tiếng người, đèn đuốc sáng trưng.

Có chuyện rồi?

“Ngươi ở lại đây, để ta ra xem.”

Đám thú nhân rối rít kéo về hướng tẩm điện của công chúa Uyển Nguyệt, ta cũng len lén theo sau, thuận miệng dò hỏi đôi câu.

Tề Tử vô lễ xúc phạm công chúa, bị khế ước thú của nàng bắt giữ tại chỗ.

Chậc, không ngờ hắn lại nóng nảy đến vậy.

“Thẩm Uyển Nguyệt, ngươi đừng tưởng ai cũng thích ngươi! Ngươi chẳng qua là một kẻ độc ác, bẩn thỉu, hạ tiện mà thôi!”

Khi ta tới nơi, cục diện đã bị khống chế.

Khóe môi Tề Tử dính máu, hai tay bị thú nhân chế ngự.

Công chúa Uyển Nguyệt ngồi trên ghế, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Tử, tay phải siết chặt lấy cổ, máu vẫn không ngừng trào ra từ kẽ tay.

“Ngươi dám thương tổn ta? Ta muốn ngươi chết không toàn thây!”

“Hừ, ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao? Dù có chết, ta cũng phải kéo ngươi theo cùng!” — Nói rồi Tề Tử vùng khỏi sự kìm chế của bọn thú nhân.

Dưới nguyên hình, Tề Tử quả có chiến lực.

Chỉ tiếc rằng đối mặt với bao nhiêu thú nhân, hắn căn bản không thể đụng đến công chúa.

Ta liếc mắt ra hiệu cho mấy thú nhân bên cạnh.

Bọn họ lặng lẽ đổi vị trí, âm thầm bảo vệ ta sau lưng.

Ta lặng lẽ vòng đến sau lưng công chúa, trong tay siết chặt con dao găm mà thú nhân bên cạnh lén đưa cho.

công chúa Uyển Nguyệt hoàn toàn tập trung vào Tề Tử, không hề phát giác nguy hiểm phía sau.

Ta hít sâu một hơi, rồi mạnh mẽ đâm thẳng dao găm vào lưng nàng.

“A—!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nàng quay người lại, ánh mắt như muốn xé xác ta thành muôn mảnh.

Tề Tử thấy ta đắc thủ, lập tức cười lớn sảng khoái.

“Ha ha ha ha ha…”

“Ngươi thật tưởng nàng ta cam tâm dâng ta cho ngươi sao? Để ta nói cho ngươi biết, tất cả đều là giả! Đều là giả cả, hiểu chưa?”

Lúc này, công chúa Uyển Nguyệt mới thật sự hoảng loạn, liều mạng nhét đan dược cầm máu vào miệng.

Ngón tay run rẩy chỉ về phía ta:

“Giết… giết nó cho ta!!”