- Trang chủ
- Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
- Chương 165: Nụ hôn tạm biệt
Chương 165: Nụ hôn tạm biệt
Truyện: Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Tác giả: Phong Nguyệt Đô Tương Quan
- Chương 1: [Phần I: Chỉ Thích Em] Chào cô, Lê Mạn
- Chương 2: Người tuyết
- Chương 3: Muốn ăn không?
- Chương 4: Lê Mạn, theo tôi
- Chương 5: Em đang sợ gì?
- Chương 6: Để mắt đến... người hầu?
- Chương 7: Gia đình
- Chương 8: Tôi đang ở dưới lầu
- Chương 9: Bó hoa đầu tiên - Chúc ngủ ngon
- Chương 10: Bán nghệ không bán thân
- Chương 11: Cô đang vật lộn, anh đang tính toán
- Chương 12: Rời khỏi Hi Viên
- Chương 13: Em nói ai không đáng tin?
- Chương 14: Tôi phục vụ
- Chương 15: Em thật sự rất ngây thơ
- Chương 16: Bí thư Lê, nhờ chỉ giáo nhiều hơn
- Chương 17: Ra đây, tôi dạy cho em
- Chương 18: Tôi không xứng với anh
- Chương 19: Từ khi nào nảy sinh ý đồ xấu?
- Chương 20: Làm sao vậy?
- Chương 21: Lê Mạn, ôm anh được không?
- Chương 22: Những gì có thể giúp, tôi sẽ không mặc kệ
- Chương 23: ẫn em đi ngắm vịnh Victoria nhé?
- Chương 24: Lão già này thật sự quá chung tình rồi
- Chương 25: Trận tuyết đầu mùa ở Vịnh Victoria
- Chương 26: Dỗ dành Mạn Mạn
- Chương 27: Hãy bỏ mặc em đi
- Chương 28: Hãy để thời gian lên tiếng
- Chương 29: Gặp nhau một chút đi?
- Chương 30: Kết thành duyên phận của đôi ta
- Chương 31: Thẻ lương ấy là hành trình mười một năm của anh
- Chương 32: Sủng hạnh Mạn Mạn
- Chương 33: Anh là mùa xuân
- Chương 34: Để đặt cô vào nơi an yên nhất
- Chương 35: Càng ít người biết càng tốt
- Chương 36: Ngang ngạnh?
- Chương 37: Em là ngoại lệ, là bất ngờ
- Chương 38: Đêm 1888
- Chương 39: Si mê nhưng không dám quấy rầy
- Chương 40: Cao thủ chưa bao giờ đói đến mức chọn bừa
- Chương 41: Nhà họ Diệp ở Bắc Kinh
- Chương 42: Vận chuyển Mạn mỹ nhân
- Chương 43: Lẻn vào Hi Viên
- Chương 44: Vị hôn thê tương lai của Tống Khinh Thần?
- Chương 45: Có một loại tình yêu gọi là buông tay
- Chương 46: Sẽ không làm phiền em nữa
- Chương 47: Người đơn giản nhất lại là kẻ bất khả chiến bại
- Chương 48: Gặp lại
- Chương 49: Cả hai đều khao khát thân thể đối phương
- Chương 50: Một khúc kinh tâm
- Chương 51: Cô gái này là của tôi
- Chương 52: Lão cán bộ hạ mình
- Chương 53: Điều mà Tống Khinh Thần từng cảnh báo cô
- Chương 54: Em muốn làm anh tức chết sao?
- Chương 55: Lặng lẽ rời đi
- Chương 56: Cô ấy dám?
- Chương 57: Bữa tiệc ở Bắc Kinh
- Chương 58: Nụ hôn say
- Chương 59: Tống baba làm lạc mất em rồi
- Chương 60: Yêu là thứ dày vò con người
- Chương 61: Chiếc váy đỏ
- Chương 62: Chính cung
- Chương 63: Trêu đùa
- Chương 64: Cái giá cũng cao quá nhỉ
- Chương 65: Dù có là thiên kim tiểu thư của danh môn vọng tộc thì sao?
- Chương 66: Cười mà đến, khóc mà đi
- Chương 67: Mai khai nhị độ
- Chương 68: Nếu trời có tình, cũng là vô tình
- Chương 69: Hồng nhan họa thủy
- Chương 70: Lật bài ngửa
- Chương 71: Có ai là kẻ ăn chay
- Chương 72: Ghen chết anh ta
- Chương 73: Câu mất trái tim anh
- Chương 74: Thần phục dưới váy
- Chương 75: Chúng ta đã có nhà ở Bắc Kinh rồi
- Chương 76: Cô cũng giỏi giang như đàn ông
- Chương 77: Chưa bao giờ cần phô trương trước mặt người khác
- Chương 78: Thái tử gia Bắc Kinh?
- Chương 79: Dọn nhà
- Chương 80: Nói yêu em
- Chương 81: Cà phê xay thủ công
- Chương 82: SKP là một đấu trường tu la kỳ diệu
- Chương 83: Có người để ý đến Lê Mạn rồi
- Chương 84: Biến bản thân thành món quà tặng anh ấy
- Chương 85: 'Mở' quà
- Chương 86: Nếu chỉ có hai người, chẳng phải tốt hơn sao?
- Chương 87: Gửi gắm nỗi nhớ
- Chương 88: Chiếm lấy anh
- Chương 89: Mà sự náo nhiệt ấy không dành cho cô
- Chương 90: Anh yêu em
- Chương 91: Một tay bồi dưỡng
- Chương 92: Giới này không đơn giản như vậy
- Chương 93: Lá xăm nhân duyên
- Chương 94: Cao tốc về đêm
- Chương 95: Dù đẹp đến đâu, cũng có thể trở thành một mớ hỗn độn
- Chương 96: Tuyết mùa hạ
- Chương 97: Chỉ thế này thôi?
- Chương 98: Gặp cha anh
- Chương 99: Chim di trú
- Chương 100: Cô ấy là chim di trú
- Chương 101: Tại sao lại là em?
- Chương 102: Thời gian không phụ lòng người
- Chương 103: Tình yêu quá đẹp đẽ, cũng dễ dàng khiến người ta mất đi lý trí
- Chương 104: Một mình em, đối đầu với cả đám yêu ma quỷ quái kia
- Chương 105: Bắc Kinh không giữ được cô ấy
- Chương 106: Khinh Vũ đang yêu sao?
- Chương 107: Sự kiên định của anh ấy, vô cùng trân quý
- Chương 108: Định mệnh đan xen thành ánh sáng tím nhạt
- Chương 109: Không ngoan ngoãn đến vậy
- Chương 110: Đâu phải dạng dễ bị dọa
- Chương 111: Dưới giàn hoa tử đằng
- Chương 112: Anh luôn ghen
- Chương 113: Dấu vết cô ấy để lại
- Chương 114: Chạy rồi
- Chương 115: Sống chết chưa rõ?
- Chương 116: Chỉ cần còn sống là được
- Chương 117: Cuộc đời này của anh cũng coi như chấm dứt
- Chương 118: Mặt mũi nho nhã, nhưng già mà không đứng đắn
- Chương 119: Có những loại chiếm hữu, vốn chẳng phải chuyện đùa
- Chương 120: [Phần II: Cô ấy tựa ánh trăng] Danh sách đen
- Chương 121: Mặt mày khó chịu?
- Chương 122: Đêm quá đẹp, hay là đêm quá xui?
- Chương 123: Ai sẽ bỏ rơi ai?
- Chương 124: "Món quà" bất ngờ
- Chương 125: Sống sót là tốt rồi
- Chương 126: Nữ lắm chiêu, nam lắm trò
- Chương 127: Anh nói: 'Mạn Mạn nhà anh'
- Chương 128: Lòng biết ơn?
- Chương 129: Anh thật giả tạo
- Chương 130: Em yêu anh
- Chương 131: Trên đời này đâu có nơi nào mà không thể gặp lại nhau?
- Chương 132: Sự ràng buộc định mệnh
- Chương 133: Lời mật ngọt bọc lưỡi dao
- Chương 134: Đừng kiêu ngạo như thế
- Chương 135: Tiệc trên du thuyền
- Chương 136: Dân thường bé nhỏ
- Chương 137: Sự nghiệp là đường sinh mệnh của anh
- Chương 138: Bạn gái nhỏ?
- Chương 139: Mãi mãi quá xa vời
- Chương 140: Ly rượu đó sẽ là kính Lê Mạn
- Chương 141: Anh còn có sở thích này sao?
- Chương 142: Tuyệt tình
- Chương 143: Người đàn ông của tôi đã trở về
- Chương 144: Chỉ sinh con với Lê Mạn
- Chương 145: Cứ việc vả mặt
- Chương 146: Sương mù
- Chương 147: Minh châu bị phủ bụi
- Chương 148: Luân hồi
- Chương 149: Không thể đoán được
- Chương 150: Con cừu non
- Chương 151: Quậy phá
- Chương 152: Tình yêu của cô là sự thành toàn
- Chương 153: Có một mỹ nhân
- Chương 154: Chàng trên đài cao, ta ẩn núi xuân
- Chương 155: Anh ta là núi xanh, còn tôi là bến cảng
- Chương 156: Nguyên do
- Chương 157: Đừng làm tổn thương cô ấy
- Chương 158: Không muốn? Hay là muốn?
- Chương 159: Nhầm lẫn uyên ương
- Chương 160: Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh
- Chương 161: Chia tay
- Chương 162: Say rượu làm càn
- Chương 163: Anh bị điên à?
- Chương 164: Bông tuyết không bao giờ tàn trong đêm
- Chương 165: Nụ hôn tạm biệt
- Chương 166: Có một loại tình yêu, lặng lẽ mà thấm sâu
- Chương 167: Nhu cầu công việc
- Chương 168: Bùa hộ mệnh
- Chương 169: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 170: Cô gái hương hoa nhài của anh
- Chương 171: Có những người một lần chia xa chính là cả đời
- Chương 172: Cùng nhau lên núi xuân
- Chương 173: Gặp lại, giành lấy anh
- Chương 174: Kẻ cứng đầu
- Chương 175: Khi đàn ông 'trà' lên...
- Chương 176: Tình yêu của anh ấy nằm trong những chi tiết
- Chương 177: Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em
- Chương 178: Nghiệt duyên
- Chương 179: Vợ chồng hợp tấu
- Chương 180: Cuộc đấu gắt gỏng
- Chương 181: Vì yêu mà thổ lộ
- Chương 182: Hương vị tương lai
- Chương 183: Quyết định về em bé
- Chương 184: Sự đồng hành cao cấp
- Chương 185: Khám thai
- Chương 186: Hận thù được sinh ra như thế nào?
- Chương 187: Mang thai là thanh kiếm hai lưỡi
- Chương 188: Cứ thế lướt qua nhau
- Chương 189: Là người hay là quỷ?
- Chương 190: [Phần III: Tựa Như Cố Nhân Quay Lại] Sự bình yên cuối cùng
- Chương 191: Mùa thu nhiều biến cố
- Chương 192: Bốn anh em ta uống với nhau lần cuối
- Chương 193: Chúc cô bình an
- Chương 194: Mây mù bao phủ
- Chương 195: Tình nghi cố ý giết người
- Chương 196: Một cuộc chia ly
- Chương 197: Cầu hòa
- Chương 198: Không giữ được cô ấy
- Chương 199: Hoa tuyết nở ở Paris
- Chương 200: Ở Paris
- Chương 201: Gọi cô là Lê Mạn hay bà Diệp?
- Chương 202: Cái gọi là tinh thần hợp đồng
- Chương 203: Hưởng Hưởng đến thế gian
- Chương 204: Quan điểm “phá cục” của cô
- Chương 205: Gặp gỡ không chút ấm áp
- Chương 206: Duyên phận của người theo chủ nghĩa duy vật
- Chương 207: Cùng ngắm tuyết Paris
- Chương 208: Có chăng u sầu chỉ là điên cuồng trong sáng
- Chương 209: Biến cố cuộc đời
- Chương 210: Huyết thống đúng là một điều kỳ diệu, mang theo cả sự chữa lành
- Chương 211: Tỉnh mộng
- Chương 212: Điểm dừng của chim di trú
- Chương 213: Gần quê lòng càng bối rối
- Chương 214: Chuyến bay của cô không đến theo lộ trình
- Chương 215: Ánh sáng cứu rỗi
- Chương 216: Rời đi không ngoảnh lại
- Chương 217: Lật bài
- Chương 218: Người và hoa đào cùng rực rỡ
- Chương 219: ‘Thu phục’ Hưởng Hưởng
- Chương 220: Cuộc đời nhiều ngã rẽ
- Chương 221: Cuộc chiến của thần tiên
- Chương 222: Lãng mạn chỉ dành cho người hiểu
- Chương 223: Giả nghiêm túc không bằng thật sự phát điên
- Chương 224: Cha anh đã trở về
- Chương 225: Hòa giải với thời gian
- Chương 226: Cố nhân
- Chương 227: Nếu có kiếp sau
- Chương 228: Đón cô ấy từ cơ quan
- Chương 229: Sự kiên trì của anh
- Chương 230: Mạn Mạn – Nữ chủ nhân
- Chương 231: Cầu hôn
- Chương 232: Đàn ông đích thực
- Chương 233: Kết tinh
- Chương 234: Thái độ của chủ mẫu nhà họ Tống
- Chương 235: Quân Tử và Hoa Nhài ở Paris
- Chương 236: Người bạn quen biết đã lâu
- Chương 237: Hai thế hệ phụ nữ nhà họ Tống
- Chương 238: Biết tin mang thai
- Chương 239: Nhất minh kinh nhân
- Chương 240: Chim khách đậu cành mai
- Chương 241: Thế giới của người lớn
- Chương 242: Ý nghĩa hoa nhung tuyết – Mãi mãi yêu em [Hoàn chính văn]
- Chương 243: Ngọt ngào khi mang thai
- Chương 244: Không chỉ một quyết định
- Chương 245: Song kỳ lâm môn
- Chương 246: Nhân duyên của Chu Dự
- Chương 247: ‘Tình yêu Plato’ của Diệp Quân Dật và Uyển Nhi
- Chương 248: Ai đã thu phục Cơ trưởng Đỗ?
- Chương 249: Cùng nhau ngắm tuyết
- Chương 250: Chữ “Trì” trong Trì Vị
- Chương 251: Phượng hoàng đậu ngô đồng, nắm tay nhau bên nhân gian phồn hoa [Hoàn toàn văn]
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Lê Mạn lặng lẽ siết chặt bông hoa nhung tuyết trong lòng bàn tay.
Trái tim cô dậy sóng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ nghiêng mắt nhìn người đàn ông kia.
Anh cũng đang lặng lẽ ngắm nhìn những bông tuyết rơi trên bầu trời đêm.
Bóng dáng cao lớn vững chãi giữa khung cảnh bao quanh bởi biển cả, phía trên là ánh sao lấp lánh, không còn toát lên khí thế mạnh mẽ vô song trước mặt người khác nữa. Người luôn có thể giải quyết mọi khó khăn, luôn dang rộng đôi tay chống đỡ cả bầu trời.
Giờ đây, anh đã trút bỏ bộ giáp "đao thương bất nhập", như thể cuối cùng cũng có thể trở về làm chính mình—một con người có hai mặt.
Dưới ánh trăng trong trẻo, anh mang vẻ ôn nhu như gió mát ngày thu, nhưng cũng cô đơn và lạc lõng đến lạ.
Lê Mạn không dám nhìn anh thêm nữa.
Đôi mắt cô dần phủ hơi nước, lặng lẽ bước về phía lan can ở rìa boong tàu.
"Mạn Mạn, chân em còn chưa lành, cẩn thận."
Tống Khinh Thần theo sau, cánh tay khẽ ôm lấy eo cô, giữ khoảng cách vừa đủ, không chạm vào người cô.
Thực ra, anh vốn là người luôn giữ sự kiềm chế tối đa trước phụ nữ. Mỗi lần hai người hòa hợp cuồng nhiệt, đó đều là cảm xúc tự nhiên, xuất phát từ trái tim và tình yêu.
Ngay cả lần đầu tiên, anh cũng dè dặt hỏi cô: "Lê Mạn, anh muốn có em."
Chỉ sau khi cô tự nguyện gật đầu và hôn anh, họ mới thực sự hòa làm một.
Tại sao tình yêu này lại khiến cả hai chìm sâu đến vậy?
Tất cả là vì hai từ mà Tống Khinh Thần luôn nói—"thuần túy".
Trong thế giới đầy rẫy lợi ích, mối quan hệ giữa họ trở nên vô cùng quý giá chỉ vì sự thuần túy đó.
Gió đêm lành lạnh, mang theo sự tỉnh táo xuyên thấu tận xương.
Hai người lặng lẽ ngắm nhìn cảnh biển một lúc, rồi anh cất giọng trước: "Ăn chút gì nhé?"
"Trên biển chẳng có nhà hàng, chẳng lẽ Tống gia có thể lặn xuống biển bắt cá rồi ăn sashimi sao?"
Lê Mạn nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nụ cười ấy khiến Tống Khinh Thần hài lòng. Tâm lý tự chữa lành của Lê Mạn mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc.
Đêm nay, họ không còn là "cậu chủ Tống" hay "hoa khôi Lê", mà chỉ là chính bản thân mình.
"Nếu em muốn ăn, anh có thể thử xem."
Đôi mắt Tống Khinh Thần mang theo ý cười dịu dàng. Khi không còn chiếc mặt nạ lạnh lùng, anh có sự lịch lãm của con nhà danh giá, cũng mang nét ấm áp như một người anh hàng xóm thân thiện.
Lê Mạn khẽ hừ một tiếng: "Anh Tống, anh không cần tốt với em như vậy đâu... Em sẽ rất khó quên được."
"Mạn Mạn lại nhẫn tâm như vậy sao? Vậy nghĩa là, bao lâu nay anh luôn yêu thương một chú sói con vô ơn?"
"Sai rồi, là ma cà rồng." Cô nhẹ giọng đáp, đôi mắt to tròn nhìn ra mặt biển lấp lánh: "Có lẽ... cô ta chỉ là một con quái vật chỉ biết hút máu anh, người khác đều tránh xa, anh cũng nên bỏ đi thôi."
"Lê Mạn..." Giọng Tống Khinh Thần đanh lại, ngắt lời cô.
Bất chợt, cô gái nhỏ nhảy bật lên tại chỗ, đôi mắt long lanh nước ngước nhìn anh đầy tội nghiệp: "Tống Khinh Thần, em thực sự đói rồi!"
"Đi theo anh."
Anh theo phản xạ định nắm lấy tay cô, nhưng Lê Mạn lập tức ôm lấy hai cánh tay mình, giả vờ lạnh lẽo để tránh đi cái nắm tay của anh một cách tự nhiên.
*
Giữa boong tàu là một khu vực nghỉ ngơi thiết kế theo phong cách cổ điển.
Một chiếc bàn vuông bằng gỗ tử đàn được chạm trổ tinh xảo, đi kèm bốn chiếc ghế gỗ cùng chất liệu.
Ở giữa bàn, một lư hương bằng đàn hương tỏa ra làn khói mỏng, hương trầm ngập tràn không gian, mang theo cảm giác thiền tĩnh.
"Ngồi xuống, rửa tay trước đã."
Tống Khinh Thần đưa cho cô một chiếc khăn ướt sát khuẩn.
Lê Mạn lườm anh: "Anh Tống, anh thích cảm giác làm cha lắm sao?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười, chậm rãi lau sạch từng kẽ tay mình: "Em nghĩ rằng anh có thừa thời gian rảnh rỗi như vậy sao? Anh vốn là người kén chọn và ưa sạch sẽ. Cả đời này, điều anh ghét nhất chính là sự tùy tiện, đặc biệt là... tùy tiện trong tình yêu."
Anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ đều có trọng lượng: "Cái em gọi là 'cảm giác làm cha', không phải ai anh cũng có thể cho đi. Quan trọng là... người nhận đó là ai."
Lê Mạn khẽ "ừm" một tiếng, không đáp lại, chỉ cúi đầu im lặng.
Tống Khinh Thần cũng không bận tâm, mở hộp bánh ra: "Sữa hấp hai lớp, bánh đậu đỏ, sáng nay anh đã mua cho em. Thử đi."
"Được."
Lê Mạn yên lặng ăn từng miếng bánh nhỏ, Tống Khinh Thần ngồi trên ghế gỗ tử đàn, lặng lẽ ở bên cô, như đang thưởng thức một bức tranh.
Thỉnh thoảng, khi thấy vết bánh còn vương trên khóe môi cô, anh sẽ dịu dàng đưa khăn giấy cho cô lau đi.
Những khoảnh khắc bình dị, nhỏ bé này, lại chính là sự yên bình hiếm có giữa anh và Lê Mạn.
Vị trí của anh trong thế giới này, có quá nhiều thứ không thể do chính anh quyết định.
Người không phải thần, càng lên cao càng cô đơn.
Mà mỗi khoảng thời gian hiếm hoi anh dành cho tình yêu đều thuộc về Lê Mạn.
Đêm hôm đó, hai người đã có một khoảng thời gian không ai quấy rầy trên du thuyền. Ngồi trên chiếc xích đu đơn giản ở góc boong tàu, ngắm cảnh đêm.
Tống Khinh Thần ôm lấy Lê Mạn, nhẹ nhàng vỗ về cô, hai người như những người bạn cũ, trò chuyện vu vơ, nghe những câu chuyện vụn vặt của nhau.
Người đàn ông nói: "Anh 15 tuổi đã lên Bắc Kinh học đại học, lúc đó, Mạn Mạn mới chỉ là một bé con ba tuổi, tóc vẫn còn lơ thơ vàng nhạt."
Lê Mạn bật cười khúc khích: "Anh đúng là thích 'cỏ non' thật đấy. Tống Khinh Thần, anh nói xem, có phải anh hời quá rồi không?"
"Không được hời sao?"
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong sáng như ánh trăng của cô lên, ép đôi môi hồng mềm mại thành hình cánh hoa, từng chút từng chút, trân trọng thưởng thức hương vị của cô.
Hai người cứ trò chuyện, nói đến mệt thì hôn nhau.
Có khi dịu dàng như cơn mưa xuân, có lúc lại cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng đối phương, hòa tan nhau vào trong xương máu.
Cho đến khi phương Đông dần hửng sáng, cả hai vẫn lặng lẽ tựa vào nhau, không nói gì, cùng ngắm bình minh trên vùng biển Victoria từ du thuyền.
"Trời sáng rồi."
Lê Mạn dụi dụi mắt, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên: "Chúng ta... nên về thôi."
Tống Khinh Thần dùng bàn tay to lớn xoay mặt cô lại, để cô đối diện với ánh mắt anh: "Không nói tạm biệt."
"Anh đã ba mươi hai tuổi rồi, Tống Khinh Thần. Cái giá để anh đợi em quá lớn. Anh nên sống như Trì Vị—thông suốt, ung dung, đó là quỹ đạo và cuộc đời của các anh, đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay. Đã từng yêu, vậy là đủ."
Tống Khinh Thần nhìn vẻ quyết tuyệt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, trầm mặc hồi lâu: "Ngay cả tử hình cũng còn có thể hoãn thi hành, Lê Mạn. Sao em lại phải nhẫn tâm đến vậy? Phải kết án tử cho anh rồi cả đời hoài niệm về anh, mới là cách tốt nhất sao?"
"Đừng nói những lời xui xẻo."
Cô không chịu được khi nghe đến chữ "chết".
"Tống Khinh Thần, câu chuyện... đến đây thôi."
Hôm ấy, đến tận cùng, Tống Khinh Thần cũng không nói với cô một lời chia tay tàn nhẫn nào.
Anh tự mình lái xe đưa cô về căn hộ.
Dưới ánh bình minh, trong tầm mắt của Lê Mạn, chiếc Maybach màu đen ánh hồng ngọc dần khuất xa.
Lê Mạn vừa đi vừa lẩm nhẩm dãy số và chữ cái trên biển số xe, cảm giác có gì đó rất quen thuộc nhưng không thể nói ra.
Mãi cho đến khi tiếng "đinh" của thang máy vang lên, cô bất ngờ che miệng lại, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Tống Khinh Thần hầu như chưa từng nói "Anh yêu em."
Ngay cả khi lần này cô đòi chia tay, anh cũng keo kiệt không nói ra câu đó để níu giữ hay dỗ dành cô.
Tình yêu đối với anh luôn được thể hiện qua hành động.
Anh đã quen với sự trầm lặng sâu sắc của mình, cũng không cần những lời hoa mỹ để trang trí cho tình cảm.
Anh chỉ để lại một câu "Không nói tạm biệt."
Không gì hơn.
*
Những ngày sau đó, Lê Mạn "như ý nguyện" quay trở lại cuộc sống đại học như trước khi quen Tống Khinh Thần.
Cô đổi số điện thoại, trả lại chiếc McLaren, dùng số tiền mà cô tự định giá là phần công sức lao động của mình trong thẻ ngân hàng Trì Vị đưa, mua một chiếc Volkswagen Beetle trắng làm phương tiện đi lại.
Lê Mạn chủ động ẩn mình ở Hồng Kông, cách một con sông Châu Giang, cô chỉ có thể nhìn về Thâm Quyến từ xa, nhưng chưa bao giờ bước ra khỏi Hồng Kông dù chỉ một lần.
Cô và Tống Khinh Thần không còn liên lạc, dường như quãng thời gian điên cuồng ấy chỉ là một giấc mộng đẹp giữa biển khơi.
Cô cố tình không để ý đến những tin tức chính trị trên truyền thông, vừa học quản trị kinh doanh, vừa tự học thêm tiếng Trung dành cho người nước ngoài, còn học cả tiếng Pháp và tiếng Đức, chìm đắm trong việc chinh phục những kỹ năng ngôn ngữ mới.
Chỉ là... mỗi khi nghe thấy họ "Tống", cô vẫn bất chợt thất thần.
*
Đêm giao thừa sắp đến, với tư cách là cán bộ chủ chốt của hội sinh viên, Lê Mạn đã hoàn tất việc xét duyệt kế hoạch hoạt động năm mới của Đại học Hồng Kông trong phòng họp.
Sau cuộc họp, mọi người lục tục ra về.
Cô vẫn đang chăm chú gõ gì đó trên laptop, bỗng nghe thấy một giọng nói nam trầm thấp quen thuộc ở cửa: "Còn chưa về sao? Đang sưu tầm phiếu bé ngoan à?"