08

Sau đó, tôi lợi dụng dư luận để đẩy cao mức độ chú ý, khiến chuyện này ngày càng được quan tâm nhiều hơn.

Cuối cùng, cảnh sát địa phương vào cuộc, bắt giữ Trương Dương và bố tôi để điều tra.

Tạ Tư Kiều và mẹ tôi thì sợ hãi đến mức trốn trong nhà, không dám ló mặt ra đường.

Cổ phiếu nhà họ Tạ rớt thẳng xuống đáy.

Tôi dựa vào món sính lễ giá trị trên trời mà ông nội cho khi cưới, âm thầm thu mua lại từng chút cổ phần của nhà họ Tạ.

Ba ngày sau, tôi quay trở lại nhà họ Tạ.

“Đồ con hoang, mày còn dám vác mặt đến đây?!”

Mẹ tôi vừa thấy tôi đã tức giận đứng bật dậy.

“Các người giết con tôi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?”

Tôi lạnh lùng bật cười, tay nhanh như chớp tiêm một mũi thuốc vào bà ta.

Chưa đến vài giây sau, bà ta nằm bất động trên ghế.

“Đừng lại gần! Anh Dương sẽ không tha cho mày đâu!”

Tạ Tư Kiều sợ hãi lùi lại.

“Hắn còn lo chưa xong cho cái mạng của mình, làm sao mà bảo vệ nổi mày?”

Tôi nhấc bàn trà bên cạnh lên, ném thẳng vào đầu Tạ Tư Kiều.

Cô ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tôi trói mẹ lại vào ghế.

Cũng may bọn họ vì sợ dư luận nên đã sa thải hết người làm trong nhà.

Sau đó, tôi lái xe đưa Tạ Tư Kiều đến bệnh viện tâm thần.

Trương Dương đã từng vu khống tôi bị tâm thần?

Vậy thì giờ Tạ Tư Kiều cũng nên “được” điều trị luôn đi.

“Nếu cô ta chạy thoát, tôi sẽ khiến các người không còn đường sống đâu.”

Tôi ngồi trong xe, nói với giám đốc bệnh viện tâm thần.

Thấy ông ta đưa Tạ Tư Kiều vào trong, tôi mỉm cười đầy hài lòng.

Về đến nhà, tôi thấy mẹ đã tỉnh lại.

“Dù sao tao cũng nuôi mày bao năm, cái đồ vong ơn bội nghĩa, mau cởi trói cho tao!”

Bà ta chửi mắng om sòm.

Tôi kéo bà vào phòng vô trùng trong nhà.

Đây là phòng mổ mẹ từng chuẩn bị riêng cho Tạ Tư Kiều sinh con.

Tôi không biết mổ, nhưng tim người nằm ở đâu thì tôi biết.

Tôi cầm dao mổ lạnh ngắt, từ từ rạch áo bà ta ra.

“Cầu xin mày… đừng giết tao…”

“Là mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi, mẹ quỳ xuống nhận tội, tha cho mẹ đi…”

Bà ta bắt đầu run sợ, không ngừng van xin.

Tôi buông dao xuống, gương mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta.

Thật ra… tôi không định giết bà ta.

Tôi chỉ muốn dạy cho bà ta một bài học.

Khổ sở… mới chỉ là bắt đầu.

Chưa đầy một tiếng sau khi tôi rời đi, có một đám người vô gia cư kéo đến.

Thấy nhà họ Tạ không khóa cổng, cả đám ùa vào.

Nghe nói cuối cùng mẹ tôi toàn thân đầy máu, bị tra tấn đến chết.

Vì thiếu bằng chứng, bố tôi và Trương Dương được trả tự do.

Bố tôi trở về nhà, thấy khắp nơi tan hoang, đồ đạc đổ nát.

Còn mẹ tôi chết lõa thể ngay trong phòng phẫu thuật.

Ông ta lập tức muốn tìm tôi trả thù.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một chiếc xe tải lao tới cán ngang người ông ta.

Não ông ta văng ra cả ngoài đường.

Tôi đứng phía bên kia đường, lặng lẽ nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt.

Đợi đến khi xác được phủ bạt, tôi đeo kính râm, bước lên xe.

Chuyến đi này, tôi vẫn còn một kẻ thù cuối cùng phải xử lý.

Đại thù sắp được báo.

Tại biệt thự sườn núi, ông nội ngồi thất thần bên giường Trương Dương.

“Ông đã chọn cho cháu một người vợ tốt đến vậy, vậy mà cháu lại không biết trân trọng.”

“Cháu đi đến bước này… là tự làm tự chịu.”

Ông lắc đầu nặng nề, để Chu Đông Lâm dìu mình rời đi.

Đêm khuya, Chu Đông Lâm tắt toàn bộ hệ thống camera giám sát.

“Ông đã ngủ rồi, tranh thủ đi.”

Tôi gật đầu.

Bước vào phòng ngủ của Trương Dương, kể cho hắn nghe toàn bộ kết cục của ba người còn lại.

“Cô đến để giết tôi sao?”

Trương Dương sợ hãi đến mức ướt cả quần.

“Giết anh? Anh cũng xứng sao?”

Tôi bật cười khinh bỉ nhìn hắn.

“Anh vẫn chưa biết vì sao mình bị bỏng đúng không?”

“Là cô?!”

Ánh mắt hắn tràn đầy thù hận, nếu có thể chắc chắn đã lao đến đánh tôi.

Tôi cười khẽ, vỗ tay mấy cái ngay trước mặt hắn.

Hắn trừng mắt nhìn tôi, không hiểu ý gì.

Tôi quay người rời đi.

Bước ra khỏi biệt thự, tôi nhìn thấy ánh đèn trong phòng Trương Dương được bật sáng.

Hắn bị dị ứng nặng với trái đào.

Và trong túi tôi, chính là một quả đào phủ đầy lông tơ.

Vì dị ứng, cộng thêm vết bỏng khắp người bị nhiễm trùng nặng, Trương Dương cuối cùng không qua khỏi.