Anh nói:

“Tô Vãn, chuyện đã qua anh không thể tham dự cùng, nhưng tương lai của em, anh muốn đi cùng đến cùng.”

Tôi nhìn vào mắt anh chân thành, nước mắt lấm tấm che mờ tầm nhìn.

Tôi gật đầu mạnh.

“Được.”

Chúng tôi tổ chức một đám cưới giản dị.

Không có nhiều khách, chỉ vài người dân thật thà trong thị trấn và một nhóm trẻ con dễ thương.

Trong tiếng chúc phúc của mọi người, chúng tôi trao nhẫn cho nhau.

Nắng xuyên qua kẽ lá anh đào, rọi lên người chúng tôi, ấm áp và đẹp đẽ.

Tối hôm đó, tôi mơ.

Trong mơ, tôi lại về buổi tiệc Quốc khánh.

Nhưng lần này, không có tranh cãi, không có bi kịch.

Cha mẹ tôi, Lâm Tú Nga, Lục Hằng, tất cả đều cười.

Cha tôi giơ chén rượu, nói với tôi:

“Tiểu Vãn, phải hạnh phúc đấy nhé.”

Mẹ tôi nắm tay tôi, cười nói:

“Ừ, phải hạnh phúc.”

Tỉnh dậy, tôi khóc đến rơi nước mắt.

Bên cạnh, Cố Ngôn tỉnh giấc, lo lắng hỏi tôi có chuyện gì.

Tôi lắc đầu, ôm anh, khóc như một đứa trẻ.

Tôi biết, cuối cùng, mình đã có thể buông xuống.

9

Cuộc sống sau hôn nhân, bình dị mà ấm áp.

Cố Ngôn tiếp tục làm thầy giáo tình nguyện, còn tôi dùng số tiền cha mẹ để lại mở một tiệm hoa nhỏ.

Tên tiệm là “Tái Sinh”.

Tôi mong rằng, tất cả những ai bước vào nơi này đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp và hy vọng của sự sống.

Cửa tiệm làm ăn rất tốt, người dân trong thị trấn đều thích đến mua hoa.

Họ nói, hoa tôi trồng, đặc biệt có linh khí.

Cố Ngôn thường sau giờ học sẽ dẫn theo một nhóm học trò đến tiệm tôi.

Đám trẻ ríu rít giúp tôi tưới cây, tỉa lá.

Cố Ngôn ngồi bên, ôm cây guitar, khẽ khàng đàn hát.

Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa tiệm, phủ lên mọi người và mọi vật một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Đôi khi, chúng tôi cũng nhắc đến Lục Hằng và Lâm Tú Nga.

Một người bạn của Cố Ngôn, tình cờ là người cùng quê với Lục Hằng.

Anh ấy nói, sau khi Lâm Tú Nga bị thi hành án tử, tinh thần của Lục Hằng hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta bán căn nhà cũ còn sót lại, trả bớt một phần nợ, rồi biến mất.

Có người bảo anh ta hóa điên, lang thang đầu đường xó chợ.

Cũng có người nói, anh ta không chịu nổi đả kích mà tự sát.

Tin đồn nhiều, nhưng chẳng ai còn nhìn thấy anh ta nữa.

Còn về nhà họ Lục, chẳng khác nào cây đổ khỉ tan, tan đàn xẻ nghé.

Những người từng xưng huynh gọi đệ, đã từ lâu tránh xa, sợ dính phải xui rủi.

Tôi nghe xong, trong lòng không gợn một tia sóng.

Nhân quả báo ứng, chỉ vậy thôi.

Vài năm sau, tôi và Cố Ngôn có một bé gái xinh xắn.

Chúng tôi đặt tên con là An An.

Chữ “An” trong bình an, vui vẻ.

An An giống tôi nhiều, nhưng tính cách lại giống Cố Ngôn hơn —— cởi mở, hay cười, hoạt bát như một mặt trời nhỏ.

Con bé thích chạy nhảy khắp tiệm hoa, giọng non nớt giới thiệu với khách:

“Đây là hoa mẹ cháu trồng, có đẹp không ạ?”

Mỗi lần như vậy, lòng tôi lại được lấp đầy.

Tôi thường nghĩ, nếu cha mẹ tôi có thể nhìn thấy An An, chắc họ sẽ vui đến mức nâng niu con bé tận trời xanh.

Cố Ngôn hiểu được tâm sự của tôi.

Một dịp Thanh Minh, anh dẫn tôi và An An về quê cha mẹ tôi.

Chúng tôi đến trước mộ họ.

Trên bia, hình ảnh họ vẫn dịu dàng như trong ký ức.

Tôi đặt bó cúc tươi nhất trước mặt họ.

“Ba, mẹ, con về thăm hai người rồi.”

“Con đã kết hôn, anh ấy tên Cố Ngôn, là một người thật sự rất tốt.”

“Chúng con còn có con gái, tên là An An. Hai người xem, có phải nó rất đáng yêu không?”

Tôi chỉ vào An An đang tò mò nhìn quanh trong vòng tay Cố Ngôn.

“Giờ chúng con sống rất tốt, rất hạnh phúc. Hai người… có thể yên lòng rồi.”

Nói đến đây, nước mắt lại chảy dài.

Cố Ngôn bước đến, khẽ ôm tôi vào lòng.

An An vươn bàn tay nhỏ, lau nước mắt cho tôi, giọng non mềm:

“Mẹ, đừng khóc.”

Nhìn vào đôi mắt trong veo của con, tôi bật cười trong nước mắt.

Đúng vậy, không khóc nữa.

Quá khứ đã qua.