QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Trong tay bà vẫn còn nắm chặt chiếc bình giữ nhiệt còn âm ấm —— thứ mà sáng nay trước khi tôi ra cửa, bà cố nhét vào tay tôi, bảo tôi đi đường nhớ uống.
Giờ đây, trên bình đầy máu khô của bà, cấn vào lòng bàn tay tôi đến nhói buốt.
Bên cạnh bà, tiền mặt vương vãi khắp nơi.
Một đồng cũng không thiếu.
Đây căn bản không phải là vụ bắt cóc tống tiền.
Mà là một vụ mưu sát có chủ đích.
Tôi ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của mẹ, cả thế giới trước mắt tôi vỡ vụn.
Tại sao?
Rõ ràng tôi đã sống lại một lần, vì sao vẫn không bảo vệ được bà?
Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
Kết quả điều tra, vừa ngoài dự đoán, lại vừa nằm trong lẽ thường.
Kẻ chủ mưu —— chính là Lâm Tú Nga.
Bà ta mua chuộc vài tên lưu manh xã hội, tự biên tự diễn màn “bắt cóc”.
Mục đích của bà ta, không phải tiền.
Bà ta chỉ muốn lừa mẹ tôi tới, rồi “tình cờ” để bà chết ở đó.
Bà ta tưởng làm kín kẽ không kẽ hở.
Nhưng bà ta quên mất, lưới trời lồng lộng.
Một trong đám lưu manh vì chia chác không đều, lại sợ liên lụy đến mạng người, cuối cùng ra tự thú, khai hết toàn bộ.
Chứng cứ rành rành.
Lâm Tú Nga bị bắt.
Lần này, bà ta không còn cơ hội bước ra nữa.
Tôi đứng trước cửa kính trại tạm giam, nhìn người phụ nữ mặc áo tù, đầu bạc trắng chỉ sau một đêm.
Bà ta nhìn thấy tôi, như kẻ điên lao tới, đập mạnh vào kính.
“Tô Vãn! Con tiện nhân! Tất cả là tại mày! Tao làm ma cũng không tha cho mày!”
Tôi nhìn bà ta, trong lòng chẳng dậy nổi một gợn sóng.
“Không phải bà thích ‘thử thách nhân tính’ sao?”
“Không phải bà muốn xem, tôi và mẹ tôi, ai quan trọng hơn sao?”
“Giờ thì, bà xuống dưới đó, mà hỏi cho rõ đi —— hỏi cha mẹ tôi.”
Tôi xoay người rời đi, không hề quay đầu lại.
Lục Hằng từng tìm đến tôi.
Anh ta quỳ trước cửa nhà tôi, tự tát vào mặt, cầu xin tha thứ.
Anh ta nói anh ta không biết mẹ mình lại độc ác đến mức ấy.
Anh ta nói anh ta sai rồi, anh ta hối hận rồi.
Tôi nhìn anh ta, chỉ thấy nực cười.
“Lục Hằng, sự hối hận của anh, chẳng đáng một xu.”
“Mạng sống của ba mẹ tôi, anh và mẹ anh lấy gì mà trả?”
Tôi đuổi anh ta ra ngoài, từ đó không bao giờ gặp lại.
Nghe nói, nhà họ Lục vì lo vụ kiện cho Lâm Tú Nga, phải bán sạch gia sản, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục.
Lâm Tú Nga bị tuyên án tử hình.
Lục Hằng chỉ sau một đêm, từ một thiếu gia sống trong nhung lụa, biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, lưng gánh nợ nần chồng chất, còn mang trên người cái danh nhục nhã —— “con trai của kẻ sát nhân”.
Về sau anh ta ra sao, tôi không biết.
Cũng chẳng muốn biết.
8
Xong việc hậu sự cho cha mẹ, tôi bán đi căn nhà chứa quá nhiều nỗi buồn đó, rời khỏi thành phố.
Tôi tìm một thị trấn nhỏ non nước hữu tình, thuê một căn nhà có sân, ổn định cuộc sống ở đó.
Tôi bắt đầu học trồng hoa, chăm cây.
Mỗi ngày, tưới nước cho chúng, bón phân, nhìn chúng trong nắng dần lớn lên, nở ra những bông hoa đẹp.
Trái tim tôi, dường như cũng được những cây hoa ấy chữa lành, chầm chậm phục hồi bình yên.
Có lúc, tôi nghĩ về kiếp trước.
Nghĩ tới bóng tối vô tận và tuyệt vọng ấy.
Cũng nghĩ về những gì ở kiếp này.
Những đau đớn, những đấu tranh, những hận thù.
Nhưng nhiều hơn, tôi chỉ ngồi lặng, nhìn hoa trong sân nở rồi rụng, mây trôi trên cao.
Tôi hiểu, người đã khuất đã yên.
Còn kẻ sống, phải tiếp tục bước đi.
Mong ước lớn nhất của cha mẹ là tôi có thể sống hạnh phúc, vui vẻ.
Tôi không thể phụ lòng họ.
Một năm sau, thị trấn xuất hiện một thầy giáo tình nguyện mới.
Anh ấy tên Cố Ngôn, là một người đàn ông dịu dàng, hay cười.
Anh biết chơi guitar, biết vẽ, hay kể cho tôi nghe nhiều chuyện thú vị về thế giới bên ngoài.
Anh biết về quá khứ của tôi, nhưng không bao giờ hỏi quá nhiều.
Chỉ khi tôi thoáng buồn, anh lặng lẽ ở bên, đưa cho tôi một cốc nước ấm.
Hoặc gảy cho tôi một khúc nhạc nhẹ nhàng nghe.
Có anh ở bên, nụ cười trên mặt tôi ngày càng nhiều hơn.
Tôi bắt đầu thử, bước ra khỏi bóng tối quá khứ, ôm lấy cuộc sống mới.
Lại một năm nữa đến xuân.
Hoa anh đào trong vườn nở rực rỡ.
Cố Ngôn quỳ dưới gốc anh đào, cầu hôn tôi.
Anh không có nhẫn kim cương đắt đỏ, chỉ có một chiếc nhẫn anh đan bằng cành anh đào.