7
Cuối cùng, cha mẹ Giang Mục Ngôn cũng lôi được anh ta từ quán net về.
Ngày hôm sau, tài khoản mạng xã hội “hoàng tử si tình” của anh ta đăng một trạng thái mới:
“Bản thân tôi, Giang Mục Ngôn, vì vấn đề cảm xúc cá nhân, đã xảy ra xung đột với bạn gái cũ là cô Lâm Chu, trong lúc đó làm hỏng một số đồ đạc riêng của cô ấy, đồng thời trên mạng đã phát biểu những lời không đúng sự thật, gây tổn hại đến danh dự của cô ấy. Tại đây, tôi gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến cô Lâm Chu. Mọi tổn thất sẽ do tôi tự chịu. Mong các cư dân mạng dừng việc công kích cô Lâm Chu.”
Lời xin lỗi cộc lốc, chẳng chút thành ý.
Bình luận bên dưới bùng nổ:
“Cái gì thế này? Tài khoản bị hack à?”
“Vừa nói bị bạn gái đào mỏ bỏ rơi, giờ lại xin lỗi? Plot twist nhanh quá!”
“‘Vấn đề cảm xúc cá nhân’? ‘Làm hỏng đồ riêng’? ‘Phát biểu sai sự thật’? Nhiều thông tin ghê.”
Tôi nhìn dòng xin lỗi đó, rồi tắt điện thoại.
Chuyện này, coi như kết thúc.
Tan ca, Từ Chính bước tới bàn tôi.
“Tối nay rảnh không? Đi ăn cùng nhé.”
“Được thôi,” tôi cười, “nhưng để tôi mời, cảm ơn anh chuyện hôm trước.”
“Được.” Anh ấy nhận lời sảng khoái, “nhưng chỗ thì để tôi chọn. Tôi biết một quán món bản địa, vị chuẩn lắm.”
Anh không hỏi gì về Giang Mục Ngôn, chỉ tự nhiên nói chuyện công việc, rồi bàn về bộ phim mới ra rạp.
Ngồi trong nhà hàng trang trí nhã nhặn, anh đưa menu cho tôi.
“Xem muốn ăn gì.”
Tôi chọn vài món thanh đạm, anh lại gọi thêm một phần tiểu long bao nhân thịt cua.
Khi khay bánh nóng hổi được bưng ra, anh gắp một cái, cẩn thận đặt vào chén dấm trước mặt tôi.
“Cẩn thận kẻo bỏng.”
Khoảnh khắc ấy, sâu trong lòng tôi, có thứ gì đó khẽ tan chảy.
Trên mạng, sóng gió không vì lời xin lỗi mập mờ của Giang Mục Ngôn mà lắng xuống, ngược lại càng khơi gợi nhiều đồn đoán.
Đúng lúc này, một tài khoản xa lạ gửi tin nhắn cho tôi.
“Xin chào, tôi là Trần Tĩnh. Tôi thấy lời xin lỗi của Giang Mục Ngôn. Có lẽ, tôi có thể giúp cô khiến lời xin lỗi đó trở nên ‘chân thành’ hơn một chút.”
Kèm theo là vài ảnh chụp màn hình đoạn chat.
Nội dung bên trong, giống hệt với những gì tôi lưu trong thư mục:
Cùng một chiêu trò, cùng những lời lẽ, cùng kiểu vòi vĩnh những món quà xa xỉ.
Chỉ khác, lần này nhân vật chính lại là một cô gái khác.
Tôi hẹn gặp Trần Tĩnh ở một quán cà phê.
Cô ấy là một cô gái tóc ngắn gọn gàng, trông rất mạnh mẽ, trẻ hơn tôi vài tuổi.
“Tôi bị hắn lừa suốt hai năm.” Cô mở lời thẳng thắn, “Hắn nói với tôi rằng hắn là họa sĩ không được gia tộc thừa nhận, mắc trầm cảm, phải dùng thuốc đắt tiền để duy trì. Tôi tin. Tôi đưa hết toàn bộ tiền tiết kiệm, thậm chí vay thêm từ gia đình, đều cho hắn.”
“Cho đến tháng trước, tôi phát hiện hắn lấy tiền của tôi, đi mua túi phiên bản giới hạn cho một cô gái khác.”
“Hắn chính là một cái hố không đáy, một con đỉa sống nhờ vào việc hút cạn cảm xúc và tiền bạc của người khác.”
Chúng tôi nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy những vết thương tương đồng.
“Tôi vốn định coi như xui xẻo.” Trần Tĩnh nói, “Nhưng khi thấy hắn còn dám giả vờ đáng thương trên mạng, tôi không nhịn được nữa. Không thể để hắn tiếp tục lừa người.”
Cô lấy từ túi ra một chiếc USB, đẩy đến trước mặt tôi.
“Trong này có toàn bộ chuyển khoản hai năm qua tôi đưa hắn, cùng những đoạn chat mập mờ giữa hắn với ít nhất ba cô gái khác.”
“Lâm Chu, chúng ta cùng nhau, đóng đinh hắn lên cột nhục nhã.”
Trần Tĩnh không chọn cách tự mình tung ra, mà gửi toàn bộ dữ liệu trong USB, ẩn danh chuyển cho vài tài khoản marketing chuyên đào bới bê bối xã hội.
Chỉ sau một đêm, Giang Mục Ngôn “nổi tiếng” thật rồi.
Nhưng là theo cách anh ta tuyệt đối không mong muốn.
#HoàngTửSiTìnhThựcChấtChỉLàGãĂnBám#
#BócTrầnTênLừaĐảoNghệThuậtMộtLúcHẹnNhiềuBạnGái#
Từ khóa lao thẳng lên hot search.
Những tài khoản kia đem toàn bộ chứng cứ — từ sao kê chuyển khoản, ảnh chụp tin nhắn, đến cả đoạn ghi âm đòi quà — sắp xếp thành bài viết dài, rành mạch rõ ràng.
Trong đó, có câu chuyện của tôi, của Trần Tĩnh, và thêm vài cô gái khác từng là nạn nhân.
Chúng tôi, ai nấy đều từng bị gọi là “người duy nhất”, là “tình yêu chân thành” mà anh ta vì muốn bên cạnh đã “chống lại cả gia tộc”.
Chúng tôi, ai nấy đều đã rót cho anh ta cả tình cảm lẫn tiền bạc, vì cái gọi là “giấc mộng nghệ thuật” và “tâm hồn tan vỡ”.
Còn anh ta thì ung dung lấy tiền của A đi mua quà cho B, đem quà B khoe khoang trước mặt C.
Hình tượng “tình thâm si tình” mà anh ta dựng nên, chỉ sau một đêm, vỡ vụn không còn mảnh.
Mạng xã hội tràn ngập chửi bới, mỉa mai, nhục mạ.
Anh ta biến thành kẻ ai cũng muốn phỉ nhổ.
Anh ta bắt đầu điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.
“Lâm Chu, là em làm đúng không? Sao em lại phải hủy hoại anh như thế!”