[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Bên trong là tất cả sự thật về Giang Mục Ngôn mà tôi đã mất mấy tháng trời thu thập.
Anh ta căn bản không phải công tử nhà giàu nào cả.
Anh ta sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường ở một huyện nhỏ, cha mẹ chỉ là lao động phổ thông.
Cái gọi là “gia đình tan vỡ”, thực chất là vì anh ta từ nhỏ đã lười biếng, ham hư vinh, trưởng thành lại sa vào cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Cha mẹ anh ta vì trả nợ thay con mà phải bán đi căn nhà duy nhất.
Cái gọi là “đoạn tuyệt với gia đình”, thực chất là bị chính cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Cái gọi là “giấc mộng nghệ thuật”, chẳng qua chỉ là cái cớ để ăn không ngồi rồi.
Anh ta đâu phải “hoàng tử sa cơ”, mà là một kẻ lừa đảo từ đầu đến chân.
Một con ký sinh sống dựa vào việc lừa gạt tình cảm phụ nữ.
Trong thư mục ấy, còn có những đoạn chat của anh ta với nhiều người phụ nữ khác.
Anh ta nói cùng những lời, dùng cùng một chiêu trò, đòi những món quà xa xỉ giống nhau.
Tôi chỉ là một “ký chủ” trong số đó.
Nhìn những chứng cứ sờ sờ trên màn hình, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi gom toàn bộ dữ liệu, sắp xếp, nén lại và tiếp tục mã hóa.
Sau đó, tôi tìm được liên lạc của cha mẹ anh ta.
Giang Mục Ngôn bị cảnh sát dạy dỗ một trận rồi thả ra.
Anh ta không còn đến đập cửa nữa, nhưng lại đổi cách khác.
Anh ta bắt đầu đăng lên mạng xã hội những dòng trạng thái mập mờ, ngấm ngầm tố cáo.
Anh ta tự biến mình thành một “người tình si bị bạn gái thực dụng phản bội”.
“Ngỡ đâu gặp được tình yêu đích thực, ai ngờ cô ta yêu chỉ là cái danh phận của tôi. Khi tôi mất tất cả, cô ta quay lưng bỏ đi.”
“Hóa ra, không có tiền thì thật sự không xứng có được tình yêu.”
Khuôn mặt điển trai của anh ta, cộng thêm những dòng chữ đầy thương cảm, đã khiến không ít người đồng tình.
Một số cư dân mạng không biết sự thật, ùa vào tài khoản của tôi, để lại vô số lời mắng chửi.
“Đồ đàn bà ham giàu phụ bần! Thật ghê tởm!”
“Dùng xong người ta thì đá đi, cô còn lương tâm không?”
“Đồ cặn bã! Cút khỏi thế giới của anh Giang ngay!”
Đối diện với bạo lực mạng, tôi không hề phản ứng.
Tôi chỉ bình thản bấm số gọi cho mẹ anh ta.
Điện thoại kết nối, giọng một người phụ nữ mệt mỏi vang lên:
“Alo, ai đấy?”
“Cháu chào cô, cháu là Lâm Chu.”
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng bà trở nên cảnh giác:
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Cháu chỉ muốn nói cho cô biết, dạo này con trai cô, Giang Mục Ngôn, đang làm những gì.”
Tôi kể sơ qua chuyện anh ta quấy rối, phá hỏng đồ đạc, rồi bịa đặt bôi nhọ tôi trên mạng.
Sau đó, tôi gửi cho bà tập tài liệu đã sắp xếp, kèm cả mật khẩu giải nén.
“Cô à, trong này là ‘quá khứ’ của Giang Mục Ngôn, bao gồm cả danh sách nợ cờ bạc. Cháu nghĩ, với tư cách cha mẹ, cô chú có quyền được biết.”
“Còn nữa, những tài sản cháu bị anh ta phá hỏng, cùng những tổn hại tinh thần mà cháu gánh chịu, cháu đã nhờ luật sư tính toán thiệt hại. Nếu không muốn gặp lại nhau ở tòa, mong cô chú hãy quản cho chặt.”
Điện thoại rơi vào im lặng thật lâu.
Tôi chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn ngào, đè nén của một người mẹ.
Tôi cúp máy, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.
Hai ngày sau, một cặp vợ chồng trung niên dáng vẻ mệt mỏi gõ cửa nhà tôi.
Họ mặc những bộ vest rẻ tiền, không vừa vặn, gương mặt tiều tụy, tóc đã bạc, ánh mắt đầy lúng túng và xấu hổ khi nhìn tôi.
“Cô… là Lâm tiểu thư phải không?” Người đàn ông mở miệng, giọng đặc sệt quê mùa.
Tôi gật đầu, mời họ vào.
Vừa bước vào, người phụ nữ đã rơi nước mắt.
Bà nhìn bức ảnh bị cào nát, nhìn căn nhà vẫn còn bề bộn chưa dọn, môi run run, nói chẳng nên lời.
“Lâm tiểu thư, xin lỗi cô, là chúng tôi dạy ra cái súc sinh đó.”
Người đàn ông từ chiếc túi vải cũ kỹ, rút ra một tập tiền cột bằng dây thun, cẩn thận đặt lên bàn trà:
“Đây là số tiền chúng tôi gom góp được, cô xem có đủ bồi thường không… không đủ thì chúng tôi sẽ nghĩ cách.”
Tôi nhìn xấp tiền, có mới có cũ, xen cả tiền lẻ, nhưng được xếp ngay ngắn.
“Cô chú, không cần phải như vậy đâu.”
“Phải! Phải mà!” Người phụ nữ bật khóc, “Là lỗi của chúng tôi, để cô chịu nhiều ấm ức. Chúng tôi xem những tài liệu cô gửi rồi… thật sự không biết nó những năm qua sống như vậy…”
Bà ôm mặt, khóc đến nức nở.
Tôi đẩy lại số tiền.
“Thiệt hại về tài sản, tôi sẽ nhờ luật sư đưa ra danh sách chi tiết và hóa đơn, bao nhiêu thì tính đúng bấy nhiêu. Nhưng, những lời bịa đặt vu khống tôi trên mạng, nhất định phải do chính miệng anh ta công khai xin lỗi, làm rõ sự thật.”
Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu ánh lên sự cầu khẩn.
Nhưng tôi không nhượng bộ.
“Nếu không, tòa án gặp.”