- Trang chủ
- Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
- Chương 39: (Hạ): Ta có may mắn được nhìn thấy dung nhan thật của Văn huynh không?
Chương 39: (Hạ): Ta có may mắn được nhìn thấy dung nhan thật của Văn huynh không?
Truyện: Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Tác giả: Hậu Giản
- Chương 1: Trong mắt người khác, giữa y và Nguyên Mục Châu chỉ còn thừa lại chút ân tình sắp cạn kiệt.
- Chương 2: Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?
- Chương 3: Hãy đưa ta đi.
- Chương 4: Có thù tất báo, thiếu nợ phải trả.
- Chương 5: Dạy ta tu ma.
- Chương 6: Nếu ngươi nuốt lời, ta cũng không ngại gieo lại lời nguyền.
- Chương 7: Ma tu bọn ta xưa giờ đã vậy.
- Chương 8: Để nó dùng Kim Đan của chính mình nuôi dưỡng đan điền của Nguyên nhi.
- Chương 9: Thẩm Quân Ngọc có ý gì?
- Chương 10: Đều là máu mủ của ngài, sao ngài có thể thiên vị đến vậy?
- Chương 11: Kim Đan là thứ cho mượn thì dễ, nhưng chưa chắc đòi lại được.
- Chương 12: Ta lo cho cậu.
- Chương 13: Ta họ Văn, tên chỉ một chữ Túc.
- Chương 14: Cậu là con ruột của cha mẹ hả?
- Chương 15: iếp trước Thẩm Quân Ngọc đã phải chịu đựng bao nhiêu?
- Chương 16: Chẳng lẽ cậu chưa từng có ma lữ?
- Chương 17: Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp.
- Chương 18: Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.
- Chương 19: Mười ngón tay đan vào nhau.
- Chương 20: (Thượng): Tầm thường như Văn Túc còn được, tại sao cậu ta lại không được?
- Chương 21: (Trung): Chó nhà ai không nhốt cho kỹ để chạy ra ngoài...
- Chương 22: (Hạ): Cậu nóng hả?
- Chương 23: (Thượng): Gạo nấu thành cơm với Mục Châu thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Chương 24: (Hạ): Đây chẳng phải là bảo xe của Cửu U Ma Quân sao?!
- Chương 25: (Thượng): Hầu gia đang thi đấu, đâu đến lượt nô tài như ngươi ra tay?
- Chương 26: (Hạ): Ta chỉ hối hận vừa rồi mình ra tay quá chậm.
- Chương 27: (Thượng): Kỳ thực cậu vẫn luôn tinh tế như thế.
- Chương 28: (Hạ): Cứ đi đi, gặp rồi sẽ biết.
- Chương 29: (Thượng): Ma quân có dám đánh cược với ta không?
- Chương 30: (Hạ): Cởi quần luôn.
- Chương 31: (Thượng): Thanh Long, Huyền Vũ và Bạch Hổ.
- Chương 32: (Hạ): Văn huynh, cũng thích nam à?
- Chương 33: (Thượng): Mạnh huynh có thể đánh cược với Tần mỗ không?
- Chương 34: (Hạ): Hình như Cửu U Ma Quân có hơi để ý đến cậu.
- Chương 35: (Thượng): Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
- Chương 36: (Hạ): Người càng đẹp tính tình càng thất thường.
- Chương 37: Đã là người của ta thì phải tuân theo quy tắc của ta.
- Chương 38: (Thượng): Tò mò đôi khi sẽ giết chết người ta.
- Chương 39: (Hạ): Ta có may mắn được nhìn thấy dung nhan thật của Văn huynh không?
- Chương 40: (Thượng): Có khi huynh đang lừa đệ cũng nên.
- Chương 41: (Trung): Ta thấy ngươi có vẻ như rất không muốn ở cùng với ta.
- Chương 42: (Hạ): Trách phạt hay ân sủng đều là quân ân.
- Chương 43: (Thượng): Trước kia ngươi có từng hầu hạ ai chưa?
- Chương 44: (Hạ): Chúng bỗng nhiên ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ...
- Chương 45: (Thượng): Nếu hôm nay em thực sự chết đi...
- Chương 46: (Hạ): Ta vẫn luôn bên cạnh cậu không phải vì bất kỳ lợi ích hay thứ tốt đẹp nào.
- Chương 47: (Thượng): Bổn quân đáng sợ đến thế sao, khiến ngươi phải tránh như rắn rết?
- Chương 48: (Hạ): Hồn Đăng, Kiếm Tông, Đông Hải.
- Chương 49: (Thượng): Sau này sẽ còn gặp lại.
- Chương 50: (Hạ): Ma quân năm nay, Sao Hồng Loan chiếu mệnh rồi.
- Chương 51: (Thượng): Có phải Ma quân đã quen biết nghĩa huynh Văn Túc của ta từ trước rồi không?
- Chương 52: (Hạ): Trùng hợp nhỉ, gặp phải vị hôn phu bạc tình của đệ rồi.
- Chương 53: (Thượng): Đưa Hồn Đăng cho ta.
- Chương 54: (Hạ): Đệ định cảm ơn ta thế nào?
- Chương 55: (Thượng): Quả thật y rất tuyệt vời.
- Chương 56: (Hạ): Không kiềm chế được muốn hôn em.
- Chương 57: (Thượng): Đã đưa đến tận cửa rồi, không giết vài người thì thật đáng tiếc.
- Chương 58: (Hạ): Đại nghĩa diệt thân.
- Chương 59: (Thượng): Ngươi cũng nhớ lại rồi, phải không?!
- Chương 60: (Hạ): Y đã hiểu ra tất cả.
- Chương 61: (Thượng): Một giọt nước nóng hổi từ khóe mắt hắn trượt xuống làn da lạnh lẽo của Thẩm Quân Ngọc.
- Chương 62: (Hạ): Vừa rồi là do ta không kìm lòng được, xin lỗi em.
- Chương 63: (Thượng): Không vội, chúng ta từ từ thôi, nhé?
- Chương 64: (Hạ): Vừa nhìn là biết không phải người dễ đối phó.
- Chương 65: (Thượng): Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
- Chương 66: (Hạ): Chàng để ta dựa vào chàng đi.
- Chương 67: (Thượng): Ta, có thể hôn em không?
- Chương 68: (Hạ): Bây giờ biết cũng không muộn.
- Chương 69: (Thượng): Thử luyện Kiếm trận.
- Chương 70: (Hạ): May mà ta đã đến.
- Chương 71: (Thượng): Dung hợp kiếm cốt.
- Chương 72: (Hạ): Khóa em lại, khiến em chỉ có thể ở bên cạnh ta.
- Chương 73: Nếu chàng thích, ta sẽ gọi chàng như vậy mỗi ngày.
- Chương 74: (Thượng): Gần mực thì đen.
- Chương 75: (Hạ): Đôi mắt đẹp thật, nhưng nó sắp thuộc về ta rồi.
- Chương 76: (Thượng) : Hắn ta muốn móc mắt cháu!
- Chương 77: (Hạ): Hóng drama chuyện tình tay ba.
- Chương 78: (Thượng): Nếu ta nói, có thể tặng đôi mắt của vị bằng hữu này cho ngươi thì sao?
- Chương 79: (Hạ): Lúc đó, ta nhìn em một cái liền.....
- Chương 80: (Thượng): Gọi Thẩm quân sư.
- Chương 81: (Hạ): Ta sẽ không ghen với chính mình đâu.
- Chương 82: Đúng là một con khổng tước.
- Chương 83: Thiên đạo của tiểu thế giới.
- Chương 84: Em muốn làm Ma hậu hả?
- Chương 85: Thiên tài cảnh giới Luyện Hư mười chín tuổi.
- Chương 86: Chàng cởi quần áo đi.
- Chương 87: Song tu.
- Chương 88: Nói về sự hèn nhát, ai có thể sánh bằng Nguyên thiếu tông chủ của các ngươi?
- Chương 89: Xem có thể giết được Kiếm Tôn không.
- Chương 90: Độ kiếp là giả?!
- Chương 91: Ma Tôn đương nhiệm, gây rối Thần vực, vọng tưởng huyết tế Đế tôn!
- Chương 92: Hai vị Ma Tôn.
- Chương 93: Sợ Ma Tôn khổng tước của chúng ta giận đó.
- Chương 94: Trong sách làm gì có mỹ nhân?
- Chương 95: Lúc đó ta đã chọn hai món nào, em còn nhớ không?
- Chương 96: Ca ca.
- Chương 97: Cái tên đó, đã ăn chùa còn gói về nữa!
- Chương 98: Hạt nhân quan trọng nhất của Trấn hải thần châu lại bị người ta móc đi rồi!
- Chương 99: Chỉ là năm con trùng dài cảnh giới Luyện Hư thôi, lát nữa giết hết là được.
- Chương 100: Hắn chính là tiêu chuẩn kép như vậy.
- Chương 101: Từng thích ngươi, là chuyện nhục nhã nhất đời này của ta.
- Chương 102: Ta chính là tâm ma của Nguyên Đạo Tông, từ dưới đáy huyết trì bò lên.
- Chương 103: Chấp niệm của hắn là gì?
- Chương 104: Đây đã là lựa chọn tốt nhất của gã, cũng là sự giải thoát.
- Chương 105: Hãy chuộc tội đi.
- Chương 106: Ta cũng rất giỏi.
- Chương 107: (Hoàn): Lấy thân bổ thiên.
- Chương 108: Ngoại truyện 01 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: Đồ chơi tình thú.
- Chương 109: Ngoại truyện 02 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: Đồ chơi tình thú.
- Chương 110: Ngoại truyện 03 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: 3P.
- Chương 111: Ngoại truyện 04 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Ta là nam yêu, không phải đàn ông.
- Chương 112: Ngoại truyện 05 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Xúc tu x Trà xanh
- Chương 113: Ngoại truyện 06 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Con của chúng ta.
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Phía trên ao linh trì, hơi nước bốc lên, sương trắng dày đặc.
Thẩm Quân Ngọc bước tới cạnh bờ, quét mắt nhìn trong ao, chợt sững người.
Văn Túc c** s*ch quần áo chỉ chừa lại chiếc q**n l*t đơn bạc, nửa thân trên tr*n tr** chắc khỏe đang nhắm mắt ngồi giữa ao linh trì.
Nước trong ao linh trì gợn sóng lăn tăn, tóc Văn Túc đổ dài như thác nước, nhỏ giọt xuống bờ vai trắng ngần lạnh lẽo, thân thể bốc lên ma khí đen đỏ, gió nhẹ thổi qua, lọn tóc uốn lượn xõa tung bồng bềnh tạo nên những vòng gợn sóng lả lướt.
Mặc dù ngũ quan của Văn Túc lúc này rất bình thường, nhưng dáng vẻ ngồi ngay ngắn đó không hiểu sao lại có một vẻ đẹp gợi cảm cấm dục.
Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ nhìn một lúc, khẽ mỉm cười, suy nghĩ một chút, y cũng không làm phiền Văn Túc, liền đưa tay cởi áo ngoài cất vào nhẫn trữ vật, chỉ để lại bộ đồ lót trắng tinh, bước xuống ao linh trì.
Y tìm một nơi cách xa Văn Túc nhất để không làm phiền Văn Túc, rồi bắt đầu thăng cấp.
Động tác bước xuống nước của Thẩm Quân Ngọc rất nhẹ, nhưng những gợn sóng chậm rãi dập dờn của nước vẫn kinh động đến Văn Túc ở giữa ao.
Văn Túc lặng lẽ mở mắt ra, nhìn về phía bờ ao cách đó không xa, hắn thấy Thẩm Quân Ngọc cũng đang ngồi trong ao, nửa người chìm trong nước, xung quanh có một số thiên tài địa bảo bổ trợ linh khí nổi dập dềnh trên mặt nước.
Ánh mắt Văn Túc khẽ động, đang định lên tiếng thì đột nhiên, một vầng sáng kỳ lạ tỏa ra từ người Thẩm Quân Ngọc khiến hắn chợt im bặt.
Không ngờ Thẩm Quân Ngọc đang đột phá Nguyên Anh?
Bây giờ sao?
Vẻ mặt Văn Túc bỗng trở nên nghiêm nghị —— Hắn không biết Thẩm Quân Ngọc đã nói gì với người trong tranh, hay tại sao Thẩm Quân Ngọc vừa bước ra đã nóng lòng muốn thăng cấp.
Đột nhiên hắn hơi hối hận vì đã chỉ cho Thẩm Quân Ngọc biết chuyện người trong tranh, vốn dĩ hắn cho rằng Thẩm Quân Ngọc là một người biết tính toán, sẽ không bị người ta xúi giục hay lừa gạt.
Với lại, trước kia hắn đã từng gặp người trong tranh, ông ấy cũng không phải kẻ lừa đảo.
Nhưng lúc này, Thẩm Quân Ngọc đã bắt đầu đột phá, Văn Túc cũng không thể ngăn cản, do dự một lát, hắn im hơi lặng tiếng đứng lên khỏi mặt nước, hóa thành một luồng sáng đỏ đáp xuống bên cạnh Thẩm Quân Ngọc.
Bắt đầu thủ hộ cho Thẩm Quân Ngọc.
Lúc này Thẩm Quân Ngọc đã tiếng vào trong trạng thái, không hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Không phải y quá liều lĩnh, mà vì y chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá rồi, nên y rất tự tin vào lần thăng cấp này, đồng thời y cũng rất tin tưởng Văn Túc.
Ở một nơi như Ma Vực, chọn thăng cấp ở đây chính là nơi an toàn nhất.
Mà Văn Túc vốn dĩ đang rất lo lắng nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra lần đột phá này của Thẩm Quân Ngọc rất suôn sẻ.
Có điều—— Sao Thẩm Quân Ngọc lại đột phá cảnh giới nhân tu?
Văn Túc bỗng lấy làm lạ.
Nhưng cũng chính vì điều này, cuối cùng hắn mới hiểu được vì sao Thẩm Quân Ngọc lại chọn thăng cấp ở đây ngay bây giờ.
Nếu là đột phát cảnh giới nhân tu, sẽ gây ra náo động ở bất cứ nơi nào trên Ma Vực, cho dù có Ma quân thì cũng chưa chắc bảo vệ được cho Thẩm Quân Ngọc.
Mà nơi này, vừa riêng tư vừa an toàn.
Điều quan trọng nhất là, có hắn ở đây.
Thẩm Quân Ngọc tin tưởng hắn nên mới thản nhiên thăng cấp ở đây như thế.
Nghĩ tới đây, giữa mi tâm của Văn Túc bất giác hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Đúng lúc này, linh quang trên người Thẩm Quân Ngọc càng thêm sáng rực, vô số linh quang vây quanh y, mồ hôi lẫn tạp chất bắt đầu chảy ra từ làn da của y, da thịt vốn trắng nõn không tì vết càng trở nên trong suốt mịn màng như bạch ngọc.
Lớp ngụy trang trên mặt dần dần được gỡ bỏ khi y đột phá.
Để lộ ra khuôn mặt hiền hòa, nho nhã, oánh nhuận như ngọc.
Gió nhẹ lướt qua, hàng mi dài mảnh của Thẩm Quân Ngọc rung rinh theo gió, in bóng mờ trên làn da trắng nõn với một lớp mồ hôi mịn.
Đôi môi mỏng hơi mím lại đỏ như tô son, bóng loáng ẩm ướt, không hiểu sao lại mang chút màu sắc trần tục trên khuôn mặt tràn đầy thanh thuần thoát tục.
Văn Túc nhìn đến mê mẩn.
Lúc này, trong biển ý thức của Thẩm Quân Ngọc.
Hàng ngàn sợi ma khí đen vàng đang phi nhanh lượn lờ trong biển ý thức, mà ở trung tâm biển ý thức, có một người tí hon mặc bạch y phát ra linh quang mờ nhạt đang không ngừng hấp thụ linh khí.
Chính là Thẩm Quân Ngọc ở dạng thu nhỏ, nhưng không có ngũ quan.
Vì hiện tại Nguyên Anh mới hình thành, cảnh giới chưa ổn định nên phải hấp thu một lượng lớn linh lực.
Vậy nên, vào lúc này, tất cả thiên tài địa bảo đặt trên mặt nước ở xung quanh Thẩm Quân Ngọc đều được thần thức của y tác động, tự động bay lên, hóa thành linh khí rót vào cơ thể y để ổn định Nguyên Anh.
Cuối cùng, một tia sáng vàng lóe lên, rót vào mặt của người tí hon bạch y không có mặt mũi, trong phút chốc, khí tức xung quanh người tí hon dâng trào, ngũ quan thanh nhã tuyệt trần lặng lẽ hiện ra trong ánh sáng vàng.
Nguyên Anh đại thành!
Lúc này, ma khí đen vàng vốn đang lượn lờ vây quanh y đột nhiên trở nên kích động, chúng lao về phía trước, tựa như cầu vồng chui vào cơ thể người tí hon mặc bạch y một cách điên cuồng.
Người tí hon bình tĩnh, ung dung đón lấy chúng.
Nhưng lần này, ma khí tràn vào không hề có trở ngại, ấn ký trên ngực Thẩm Quân Ngọc cũng không hề động đậy.
Thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc chưa bao giờ là người do dự lưỡng lự, thấy Nguyên Anh có thể thuận lợi hóa ma, tâm lý của y càng bình tĩnh hơn, lúc này y chỉ cố gắng hết sức để chuyển hóa ma khí.
Cuối cùng, tia ma khí sau chót tan vào cơ thể, người tí hon cũng lập tức biến thành một người tí hon đen vàng trong bộ quần áo lộng lẫy, khí chất tao nhã trên khuôn mặt cũng trở nên mỹ lệ đoan trang trong nháy mắt.
Tuy nhiên, ở cuối đuôi vạt váo đen vàng vẫn còn chút sắc trắng nhàn nhạt.
Người tí hon vàng đen nhìn mảnh sắc trắng trong chốc lát, mày khẽ cau lại, trong đôi đồng tử lưu ly giăng kín hoa văn vàng đen lóe lên vẻ khó hiểu.
Y không khỏi đưa tay nhấc mảnh áo lên quan sát cẩn thận.
Có điều, sau khi kiểm tra một lúc lâu, y vẫn không tìm ra manh mối nào.
Ngay khi người tí hon vàng đen tỏ ra hơi do dự, xuất từ ngón tay ra một tia ma khí, muốn thử cắt đi vạt áo, thì bỗng nhiên, y nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc đang thì thầm gọi tên mình.
Trong giọng nói chứa đựng ba phần lo lắng, bảy phần quan tâm.
Người tí hon vàng đen suy nghĩ một chút, lập tức hóa thành ánh sáng, bay thẳng ra khỏi biển ý thức.
Trên ao linh trì, Văn Túc nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc đã kết anh thành công, trái tim treo lơ lửng từ nãy giờ của hắn cũng tạm thời buông xuống.
Nhưng hắn đợi mãi mà Thẩm Quân Ngọc vẫn không mở mắt.
Cuối cùng hắn bắt đầu sốt ruột, nhưng hắn lại không dám tùy tiện chạm vào Thẩm Quân Ngọc, hắn chỉ có thể sử dụng trận đồ truyền âm giữa hai người bắt đầu gọi tên Thẩm Quân Ngọc.
Mà lần này, hắn chỉ gọi ba tiếng, lông mi dài của Thẩm Quân Ngọc đã khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra, đồng thời, một luồng sáng đen vàng từ giữa lông mày Thẩm Quân Ngọc bay thẳng về phía hắn.
Văn Túc: ? !
Nhưng giây tiếp theo, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người tí hon vàng đen, sau khi sửng sốt chốc lát, hắn thản nhiên mỉm cười, không né tránh mà cứ thế đứng yên tại chỗ.
Bấy giờ, người tí hon vàng đen có gương mặt giống y đúc Thẩm Quân Ngọc bay đến trước mặt Văn Túc, bay vòng quanh Văn Túc mấy vòng, trên mặt bộc lộ vẻ thân thiết hân hoan.
Văn Túc biết đây là Nguyên Anh của Thẩm Quân Ngọc, nhưng nhìn một Nguyên Anh xinh xắn nhỏ bé lại có khí chất hoàn toàn trái ngược với Thẩm Quân Ngọc, hắn lại không khỏi si mê.
Sau một lúc suy tư, hắn thử đưa tay ra.
Quả nhiên, người tí hon vàng đen dừng lại trong lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim Văn Túc đập thình thịch.
Hắn lại không nhịn được, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má trắng nõn mềm mại của người tí hon vàng đen.
Người tí hon vàng đen:......
Giây tiếp theo, người tí hon vàng đen im lặng trừng mắt với Văn Túc, giậm chân một cái, ngoảnh đầu đi hóa thành ánh sáng, lần nữa chui vào mi tâm của Thẩm Quân Ngọc.
Văn Túc ngơ ngác, đang định quay lại xem người tí hon vàng đen chạy đi đâu rồi thì chợt bắt gặp đôi mắt trong veo có chút bất lực của Thẩm Quân Ngọc.
Văn Túc: ...
Im lặng một lúc, Văn Túc thẳng thắn xin lỗi: "Là ta mạo muội rồi, nhưng mà —— Nguyên Anh của cậu đáng yêu thật, khiến người ta nhìn thấy liền muốn trêu nó một phen."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười, nhưng cũng không để ý chút nào, lúc này y mới chậm rãi đứng lên khỏi mặt nước nói: "Lần sau khi Văn huynh kết anh, cũng để ta trêu một chút nhé?"
Văn Túc nghe vậy, trái tim không hiểu sao lại rung động, rõ ràng biết Thẩm Quân Ngọc chỉ đang trêu chọc, nhưng lúc này hắn chỉ muốn đồng ý.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên cơ thể ướt sũng của Thẩm Quân Ngọc.
Vải bộ đồ lót màu trắng tinh, hơi nữa còn rất mỏng, lúc này chúng bị thấm nước, dán sát vào da thịt, gần như có thể nhìn thấy thân thể như ẩn như hiện ở bên dưới.
Nhưng giây phút này Văn Túc không có chút xíu suy nghĩ viển vông nào, bởi ánh mắt của hắn đã bị thu hút bởi hoa văn màu đỏ thẫm phản chiếu mờ nhạt qua lớp vải mỏng bên dưới xương quai xanh phía trên ngực trái của Thẩm Quân Ngọc.
Vị trí đó ở ngay bên cạnh trái tim, kề sát mép cổ áo nửa hở ướt đẫm, trên làn da trắng như tuyết lại có một vệt màu đỏ thẫm mơ hồ, trông đặc biệt mờ ám quỷ dị.
Nhưng, hoa văn đó...
Văn Túc trong một thoáng cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, nhưng lại không thể xác định.
Ngay lúc hắn cau mày, trong đầu cuộn trào suy nghĩ, muốn nhìn kỹ hơn thì Thẩm Quân Ngọc đã lặng lẽ giơ tay lên che lại hoa văn, bình tĩnh giải thích: "Đây là linh văn giúp ích cho việc tu luyện, khiến Văn huynh chê cười rồi."
Vừa nói, y vừa giơ tay phủi nhẹ một cái, tức thì toàn bộ hơi nước trên người đều bốc hơi, quần áo trở lại trạng thái khô ráo hoàn toàn.
Văn Túc chợt hồi thần lại, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng Thẩm Quân Ngọc đã nói như vậy, hắn cũng không thể hỏi gì.
Sau khi lên bờ, Thẩm Quân Ngọc mặc lại quần áo, khôi phục lại vẻ ngoài lạnh lùng thoát tục thường ngày.
Văn Túc cũng thay quần áo, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của hắn lại lướt qua khuôn mặt ngày càng xinh đẹp tuyệt trần của Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc cảm giác được gì đó, không khỏi lấy làm lạ quay sang hỏi: "Văn huynh sao vậy? Trên mặt ta dính gì à?"
Văn Túc lặng thinh một lúc, im hơi lặng tiếng thu hồi tầm mắt, rồi làm như không có chuyện gì nói: "Không có gì, chỉ là sau khi cậu thăng cấp, có vẻ như càng đẹp hơn mà thôi."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Y lập tức cười khẽ nói: "Mỗi lần thăng cấp, tạp chất trong người cũng sẽ được thanh lọc một tầng, tự nhiên vẻ ngoài cũng sẽ dễ nhìn hơn."
"Đến khi Văn huynh thăng cấp ——"
Nói đến đây, Thẩm Quân Ngọc chợt khựng lại một chút.
Văn Túc nghe đến đó, trái tim cũng đập lỡ một nhịp.
Mà lúc này, Thẩm Quân Ngọc đã ngước mắt nhìn sang, ánh mắt dịu dàng trong trẻo.
"Không biết đến lúc đó ta có may mắn được nhìn thấy dung nhan thật của Văn huynh không?"
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Văn Túc nói bằng giọng điệu cực kỳ lạ lẫm: "Ta không đẹp bằng cậu, chẳng có gì để nhìn cả."
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Văn huynh, mắt của cậu đẹp như vậy, ta nghĩ, dù thế nào cũng sẽ không tệ đến mức đó."
Văn Túc khẽ cau mày, mím nhẹ đôi môi mỏng, đây là lần đầu tiên hắn đứng trước mặt ai đó mà có cảm giác như mình đang đứng trên bàn chông.
Hồi lâu sau, hắn đành phải chuyển đề tài lần nữa: "Cậu muốn tiếp tục tu luyện hay rời khỏi đây trước?"
Thẩm Quân Ngọc thấy Văn Túc không muốn nhắc tới nên cũng không nói nữa.
"Chúng ta ra ngoài trước đi."
Văn Túc: "Được."
Đêm hôm đó, dĩ nhiên Thẩm Quân Ngọc cảm giác được Văn Túc đang trốn tránh mình, những đêm trước Văn Túc luôn sẵn sàng trò chuyện thâu đêm với y.
Nhưng tối nay hắn lại tắt đèn đi ngủ sớm.
Mà nguyên nhân của mọi chuyện chính là dung mạo thật của Văn Túc.
Thành thật mà nói, Thẩm Quân Ngọc thực sự không nghĩ Văn Túc có thể xấu đến thế, dù gì cậu ấy cũng có dáng người cao ráo, đôi mắt lại rất đẹp, khuôn mặt cũng thon dài.
Ngay cả khi ngũ quan không đẹp mắt thì cũng sẽ không đến mức xấu xí.
Trừ khi ——
Từng xảy chuyện gì nên mới bị hủy dung ngoài ý muốn?
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Quân Ngọc đập thình thịch, suýt thì không nhịn được muốn trở mình ngồi dậy.
Nhưng cuối cùng, y lại kìm chế được.
Thôi, không suy đoán nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa, Văn Túc hiện tại là người bạn thân nhất của y, dẫu Văn Túc có bộ dạng thế nào thì điều này cũng sẽ không thay đổi.
Đã vậy thì y cần gì phải đi chọc vào vết sẹo của Văn Túc chứ?
Tâm trí đã ổn định, Thẩm Quân Ngọc lại khôi phục bình tĩnh, y cũng không để ý nhiều đến việc Văn Túc đã nhìn thấy ấn ký trên ngực mình, mà yên lặng chìm vào giấc ngủ ——
Trong tiềm thức, y chưa bao giờ nghĩ rằng Văn Túc sẽ làm hại mình.
Lúc này, ở sâu trong hành cung.
Cửu U Ma Quân hỉ nộ vô thường ngồi lặng lẽ trước một tấm gương thủy ngân khổng lồ, trong gương phản chiếu gương mặt hết sức xinh đẹp gần như là yêu dị của hắn.
Sau khi nhìn một lúc, đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn đột nhiên giơ tay lên đập vỡ tấm gương thủy ngân trước mặt.
Rắc một tiếng, chiếc gương thủy ngân sụp đổ hoàn toàn, vỡ tan tành thành những mảnh thủy tinh lung linh trên mặt đất.
Cửu U Ma Quân chẳng hề tiếc thương gì, hắn bỗng phất tay áo đứng dậy, cất bước đi về hướng cung điện kế bên.
Nhưng vừa đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, rơi vào bế tắc.
Không, thời cơ chưa phải lúc.
Người từ đầu đến cuối được Thẩm Quân Ngọc tin tưởng là "Văn Túc", chứ không phải hắn.
Nếu lúc này hắn xuất hiện một cách hấp tấp, e rằng sẽ làm rối tung mọi chuyện, nhưng nếu tiếp tục giấu giếm thì hắn lại không biết đến khi nào mới thích hợp.
Cuối cùng Cửu U Ma Quân đứng yên tại chỗ, đôi mắt vàng xanh chậm rãi nhắm lại một cách bất lực.
Bất thình lình ——
"Đêm hôm khuya khoắt sao lại lấy gương ra trút giận vậy? Gương cắn đệ à?"
Một giọng nói ôn hòa nhã nhặn chậm rãi vang lên từ trong nội điện.
Cửu U Ma Quân nghe thấy tiếng, trong lòng có chút kinh hãi, hắn lập tức định thần lại, xoay người chắp tay nói: "Huynh trưởng."
Trong bóng tối, một thân bạch y nho nhã vô cùng giản dị chậm rãi bước ra từ phía sau bức màn, hoàn toàn không có gì đặc biệt.
Nhìn bề ngoài ông giống như một người đàn ông trung niên bình thường rất hiền lành và lịch lãm.
Nhưng mỗi bước đi của ông đều không để lại bất kỳ bóng ảnh nào phía sau.
Lúc này, ông liếc nhìn Cửu U Ma Quân, cười nói: "Nghe nói đệ chiêu mộ được một tiểu quân sư rất lợi hại, huynh thấy hiếu kỳ nên mới tới đây xem."
Cửu U Ma Quân: ......
Hắn đã sớm biết Thẩm Quân Ngọc làm rầm rộ như vậy nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Nhưng hắn không ngờ nhanh như vậy đã kinh động đến lão Phật gia này.
------
Tác giả:
- Cửu U Ma Quân: Vợ ơi, Ma Vực khó sống quá, anh muốn đưa em đi trốn, có được không?
- Thẩm Quân Ngọc: Ai muốn trốn với ngài, ta muốn phi thăng!