- Trang chủ
- Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
- Chương 18: Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.
Chương 18: Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.
Truyện: Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm Tôn
Tác giả: Hậu Giản
- Chương 1: Trong mắt người khác, giữa y và Nguyên Mục Châu chỉ còn thừa lại chút ân tình sắp cạn kiệt.
- Chương 2: Mục Châu, huynh có muốn hòa ly không?
- Chương 3: Hãy đưa ta đi.
- Chương 4: Có thù tất báo, thiếu nợ phải trả.
- Chương 5: Dạy ta tu ma.
- Chương 6: Nếu ngươi nuốt lời, ta cũng không ngại gieo lại lời nguyền.
- Chương 7: Ma tu bọn ta xưa giờ đã vậy.
- Chương 8: Để nó dùng Kim Đan của chính mình nuôi dưỡng đan điền của Nguyên nhi.
- Chương 9: Thẩm Quân Ngọc có ý gì?
- Chương 10: Đều là máu mủ của ngài, sao ngài có thể thiên vị đến vậy?
- Chương 11: Kim Đan là thứ cho mượn thì dễ, nhưng chưa chắc đòi lại được.
- Chương 12: Ta lo cho cậu.
- Chương 13: Ta họ Văn, tên chỉ một chữ Túc.
- Chương 14: Cậu là con ruột của cha mẹ hả?
- Chương 15: iếp trước Thẩm Quân Ngọc đã phải chịu đựng bao nhiêu?
- Chương 16: Chẳng lẽ cậu chưa từng có ma lữ?
- Chương 17: Tìm kiếm cho chúng ta một tương lai tốt đẹp.
- Chương 18: Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.
- Chương 19: Mười ngón tay đan vào nhau.
- Chương 20: (Thượng): Tầm thường như Văn Túc còn được, tại sao cậu ta lại không được?
- Chương 21: (Trung): Chó nhà ai không nhốt cho kỹ để chạy ra ngoài...
- Chương 22: (Hạ): Cậu nóng hả?
- Chương 23: (Thượng): Gạo nấu thành cơm với Mục Châu thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Chương 24: (Hạ): Đây chẳng phải là bảo xe của Cửu U Ma Quân sao?!
- Chương 25: (Thượng): Hầu gia đang thi đấu, đâu đến lượt nô tài như ngươi ra tay?
- Chương 26: (Hạ): Ta chỉ hối hận vừa rồi mình ra tay quá chậm.
- Chương 27: (Thượng): Kỳ thực cậu vẫn luôn tinh tế như thế.
- Chương 28: (Hạ): Cứ đi đi, gặp rồi sẽ biết.
- Chương 29: (Thượng): Ma quân có dám đánh cược với ta không?
- Chương 30: (Hạ): Cởi quần luôn.
- Chương 31: (Thượng): Thanh Long, Huyền Vũ và Bạch Hổ.
- Chương 32: (Hạ): Văn huynh, cũng thích nam à?
- Chương 33: (Thượng): Mạnh huynh có thể đánh cược với Tần mỗ không?
- Chương 34: (Hạ): Hình như Cửu U Ma Quân có hơi để ý đến cậu.
- Chương 35: (Thượng): Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
- Chương 36: (Hạ): Người càng đẹp tính tình càng thất thường.
- Chương 37: Đã là người của ta thì phải tuân theo quy tắc của ta.
- Chương 38: (Thượng): Tò mò đôi khi sẽ giết chết người ta.
- Chương 39: (Hạ): Ta có may mắn được nhìn thấy dung nhan thật của Văn huynh không?
- Chương 40: (Thượng): Có khi huynh đang lừa đệ cũng nên.
- Chương 41: (Trung): Ta thấy ngươi có vẻ như rất không muốn ở cùng với ta.
- Chương 42: (Hạ): Trách phạt hay ân sủng đều là quân ân.
- Chương 43: (Thượng): Trước kia ngươi có từng hầu hạ ai chưa?
- Chương 44: (Hạ): Chúng bỗng nhiên ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ...
- Chương 45: (Thượng): Nếu hôm nay em thực sự chết đi...
- Chương 46: (Hạ): Ta vẫn luôn bên cạnh cậu không phải vì bất kỳ lợi ích hay thứ tốt đẹp nào.
- Chương 47: (Thượng): Bổn quân đáng sợ đến thế sao, khiến ngươi phải tránh như rắn rết?
- Chương 48: (Hạ): Hồn Đăng, Kiếm Tông, Đông Hải.
- Chương 49: (Thượng): Sau này sẽ còn gặp lại.
- Chương 50: (Hạ): Ma quân năm nay, Sao Hồng Loan chiếu mệnh rồi.
- Chương 51: (Thượng): Có phải Ma quân đã quen biết nghĩa huynh Văn Túc của ta từ trước rồi không?
- Chương 52: (Hạ): Trùng hợp nhỉ, gặp phải vị hôn phu bạc tình của đệ rồi.
- Chương 53: (Thượng): Đưa Hồn Đăng cho ta.
- Chương 54: (Hạ): Đệ định cảm ơn ta thế nào?
- Chương 55: (Thượng): Quả thật y rất tuyệt vời.
- Chương 56: (Hạ): Không kiềm chế được muốn hôn em.
- Chương 57: (Thượng): Đã đưa đến tận cửa rồi, không giết vài người thì thật đáng tiếc.
- Chương 58: (Hạ): Đại nghĩa diệt thân.
- Chương 59: (Thượng): Ngươi cũng nhớ lại rồi, phải không?!
- Chương 60: (Hạ): Y đã hiểu ra tất cả.
- Chương 61: (Thượng): Một giọt nước nóng hổi từ khóe mắt hắn trượt xuống làn da lạnh lẽo của Thẩm Quân Ngọc.
- Chương 62: (Hạ): Vừa rồi là do ta không kìm lòng được, xin lỗi em.
- Chương 63: (Thượng): Không vội, chúng ta từ từ thôi, nhé?
- Chương 64: (Hạ): Vừa nhìn là biết không phải người dễ đối phó.
- Chương 65: (Thượng): Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
- Chương 66: (Hạ): Chàng để ta dựa vào chàng đi.
- Chương 67: (Thượng): Ta, có thể hôn em không?
- Chương 68: (Hạ): Bây giờ biết cũng không muộn.
- Chương 69: (Thượng): Thử luyện Kiếm trận.
- Chương 70: (Hạ): May mà ta đã đến.
- Chương 71: (Thượng): Dung hợp kiếm cốt.
- Chương 72: (Hạ): Khóa em lại, khiến em chỉ có thể ở bên cạnh ta.
- Chương 73: Nếu chàng thích, ta sẽ gọi chàng như vậy mỗi ngày.
- Chương 74: (Thượng): Gần mực thì đen.
- Chương 75: (Hạ): Đôi mắt đẹp thật, nhưng nó sắp thuộc về ta rồi.
- Chương 76: (Thượng) : Hắn ta muốn móc mắt cháu!
- Chương 77: (Hạ): Hóng drama chuyện tình tay ba.
- Chương 78: (Thượng): Nếu ta nói, có thể tặng đôi mắt của vị bằng hữu này cho ngươi thì sao?
- Chương 79: (Hạ): Lúc đó, ta nhìn em một cái liền.....
- Chương 80: (Thượng): Gọi Thẩm quân sư.
- Chương 81: (Hạ): Ta sẽ không ghen với chính mình đâu.
- Chương 82: Đúng là một con khổng tước.
- Chương 83: Thiên đạo của tiểu thế giới.
- Chương 84: Em muốn làm Ma hậu hả?
- Chương 85: Thiên tài cảnh giới Luyện Hư mười chín tuổi.
- Chương 86: Chàng cởi quần áo đi.
- Chương 87: Song tu.
- Chương 88: Nói về sự hèn nhát, ai có thể sánh bằng Nguyên thiếu tông chủ của các ngươi?
- Chương 89: Xem có thể giết được Kiếm Tôn không.
- Chương 90: Độ kiếp là giả?!
- Chương 91: Ma Tôn đương nhiệm, gây rối Thần vực, vọng tưởng huyết tế Đế tôn!
- Chương 92: Hai vị Ma Tôn.
- Chương 93: Sợ Ma Tôn khổng tước của chúng ta giận đó.
- Chương 94: Trong sách làm gì có mỹ nhân?
- Chương 95: Lúc đó ta đã chọn hai món nào, em còn nhớ không?
- Chương 96: Ca ca.
- Chương 97: Cái tên đó, đã ăn chùa còn gói về nữa!
- Chương 98: Hạt nhân quan trọng nhất của Trấn hải thần châu lại bị người ta móc đi rồi!
- Chương 99: Chỉ là năm con trùng dài cảnh giới Luyện Hư thôi, lát nữa giết hết là được.
- Chương 100: Hắn chính là tiêu chuẩn kép như vậy.
- Chương 101: Từng thích ngươi, là chuyện nhục nhã nhất đời này của ta.
- Chương 102: Ta chính là tâm ma của Nguyên Đạo Tông, từ dưới đáy huyết trì bò lên.
- Chương 103: Chấp niệm của hắn là gì?
- Chương 104: Đây đã là lựa chọn tốt nhất của gã, cũng là sự giải thoát.
- Chương 105: Hãy chuộc tội đi.
- Chương 106: Ta cũng rất giỏi.
- Chương 107: (Hoàn): Lấy thân bổ thiên.
- Chương 108: Ngoại truyện 01 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: Đồ chơi tình thú.
- Chương 109: Ngoại truyện 02 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: Đồ chơi tình thú.
- Chương 110: Ngoại truyện 03 Văn Sóc x Thẩm Quân Ngọc: 3P.
- Chương 111: Ngoại truyện 04 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Ta là nam yêu, không phải đàn ông.
- Chương 112: Ngoại truyện 05 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Xúc tu x Trà xanh
- Chương 113: Ngoại truyện 06 Lận Thần × Mạnh Tinh Diễn: Con của chúng ta.
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ở Trung Châu, trên bầu trời, một thuyền lâu lộng lẫy mang biểu tượng của Ngọc Hoành Tông vừa rời khỏi Kiếm Tông, đi về phía Ngọc Hoành Tông.
Ba người Thẩm Độ, Vân Tố Y và Thẩm Tư Nguyên gần như bị "đuổi" khỏi Kiếm Tông.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong một đêm, các đại môn phái đã hủy bỏ lệnh truy nã Thẩm Quân Ngọc.
Sau đó, Nguyên Mục Châu biến mất, bảo là đã đi bế quan.
Lại qua thêm một ngày, chỉ có một trưởng lão tìm tới, cầm theo Bổ Thiên Đan, trên mặt thoáng vẻ kiêu ngạo tỏ ý-- Đại hội đấu kiếm do mấy đại môn phái phối hợp tổ chức sắp diễn ra, ở Kiếm Tông không có nhiều phòng cho khách, đành mời các vị của Ngọc Hoành Tông nhường chỗ cho.
Còn Bổ Thiên Đan là tâm ý cuối cùng của Nguyên Mục Châu.
Hàm ý là Kiếm Tông không còn quan tâm đến chuyện của Thẩm Tư Nguyên, bảo bọn họ đừng có ở lại Kiếm Tông dựa hơi nữa.
Phu phụ Thẩm Độ hành tẩu ở Tu chân giới đã nhiều năm, có bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy đâu? Tức thì muốn nổi giận.
Tuy nhiên vị trưởng lão kia chỉ vung phất trần một cái, uy áp phóng ra lập tức khiến hai người không dám nói chuyện.
Phải biết rằng, phu phụ Thẩm Độ đều có cảnh giới Luyện Hư, nhưng chỉ mới là cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ, hơn nữa, tư chất của hai người họ căn bản không so được với các đại năng chân chính chuyên về võ đấu của Kiếm Tông.
Mà cảnh giới của hai người họ tăng lên cũng là dựa vào linh dược và cơ duyên có được do bói toán cho các đại năng của những môn phái khác.
Bình thường có thể dùng để chèn ép các tiểu bối có cảnh giới thấp hơn, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của những cao thủ cảnh giới Luyện Hư đi lên bằng thực lực.
Tuy nhiên, bởi vì công pháp tu hành của Thẩm Độ đặc thù, nên bình thường những cao thủ này cũng coi trọng ông ta, từ lâu đã nâng ông ta lên một vị trí không phù hợp.
Nhưng bây giờ, Kiếm Tông vứt bỏ bọn họ như vứt một miếng giẻ rách, hư vinh giả dối mà Thẩm Độ được tạo dựng lên trước đó lập tức vỡ tan trong phút chốc.
Cuối cùng, cả hai không còn cách nào khác đành phải hậm hực ra đi cùng Thẩm Tư Nguyên.
Bên này, Vân Tố Y sắp xếp cho Thẩm Tư Nguyên vào căn phòng trong cùng của thuyền lâu để nghỉ ngơi xong, liền đi tìm Thẩm Độ bàn bạc.
Trong phòng, hàng mày rậm của Thẩm Độ cau chặt, khuôn mặt uy nghiêm đầy vẻ u ám.
Vân Tố Y thấy vậy, do dự một chút liền bước tới an ủi Thẩm Độ, Thẩm Độ bất chợt quay đầu lại, chỉ thẳng mặt bà lớn tiếng quát mắng: "Ta đã bảo bà đàn bà không biết suy nghĩ rồi mà, lẽ ra ngay từ lúc nhỏ phải đem vứt hay đem cho cái tên thiên sát cô tinh đó rồi! Giờ thì hay rồi, nó khắc Nguyên nhi bị thương nặng, còn liên lụy cả nhà chúng ta bị Kiếm Tông khinh thường, đúng là đáng hận cực kỳ!"
Bị phu quân của mình chỉ vào mặt mắng mỏ, thân thể Vân Tố Y run rẩy dữ dội, lộ ra vẻ đau lòng và xấu hổ, một lúc lâu sau, bà ta ngập ngừng nói: "Ta cũng không ngờ mệnh cách của Quân Ngọc lại hung đến mức đó, chỉ là ta nghĩ, dù sao nó cũng là con ruột của chúng ta, sau này lại quen được một nhân vật cao quý như Mục Châu, chỉ cần xa cách một chút sẽ không sao... Cũng đâu thể vì mệnh cách mà--"
"Ngu xuẩn!" Thẩm Độ không nhịn được nữa, "Bao năm qua Thẩm mỗ ta đã tính toán biết bao nhiêu mệnh cách, làm sao có thể tính sai được?"
"Huống hồ, tên đó không chỉ khắc phụ mẫu, mà còn chiếm đoạt số mệnh của huynh đệ ruột. Ban đầu ta tính ra Nguyên nhi có một nhân duyên trời định, có thể giúp nó vươn l*n đ*nh cao, tiền đồ sáng lạn, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được, ta còn từng nghi ngờ liệu mình của tính sai không."
"Mãi cho đến mấy ngày trước, ta mới nhận ra, có lẽ Mục Châu mới chính là nhân duyên trời định của Nguyên nhi, tính toán lại, quả nhiên là như thế. Cũng không biết tại sao lúc trước Mục Châu lại bị tên đó dùng trăm phương ngàn kế cướp đi mất, đúng là đáng hận mà!"
Vân Tố Y trợn to hai mắt, cả người chấn động: "Cái gì? Quân Ngọc sẽ cướp mất số mệnh của Nguyên nhi? Đáng ra Mục Châu phải là nhân duyên trời định của Nguyên nhi?"
Thẩm Độ gật đầu, lạnh lùng nói: "Quẻ bói mệnh của ta chưa bao giờ sai."
Vẻ mặt của Vân Tố Y kinh hoàng, trong lúc nhất thời bà ta không biết phải nói gì, nhưng lúc này, một chút thương hại dành cho Thẩm Quân Ngọc trong mắt bà ta đã biến mất sạch.
Suy cho cùng, tất cả vinh quang và giàu sang trong cuộc đời bà ta đều do người phu quân trước mặt mang đến, bà ta chưa bao giờ hoài nghi phu quân của mình sẽ nói dối mình.
Một lúc lâu sau, Vân Tố Y cắn môi, trầm giọng nói: "Nếu thật là như vậy, phải cho Mục Châu biết chuyện này càng sớm càng tốt."
Ánh mắt Thẩm Độ khẽ động: "Không gấp, lúc này nói ra chỉ sợ Mục Châu sẽ cho rằng chúng ta vu khống tên đó. Nhưng chung quy chúng ta vẫn phải cho những người khác biết, đối với tên thiên sát cô tinh này, chúng ta đã hết tình hết nghĩa rồi."
"Đến lúc đó, bà còn lo Mục Châu không biết sao? Chỉ cần Mục Châu hồi tâm chuyển ý, không cần lo nó không đến tìm Nguyên nhi, số mệnh của nó lớn, Nguyên nhi chỉ cần hưởng một chút từ nó là có thể khôi phục lại đỉnh cao. Khi đó, mọi thứ đều có thể xoay chuyển."
Nghe Thẩm Độ nói vậy, trái tim sốt ruột không yên của Vân Tố Y hoàn toàn bình tĩnh lại, bà ta gật đầu nói: "Ta sẽ tìm cách lan truyền tin tức này."
Thẩm Độ: "Đáng ra phải làm vậy từ lâu rồi."
Vân Tố Y vội vã xoay người rời đi, trong mắt mang theo chút kỳ vọng.
Thẩm Độ đưa mắt nhìn Vân Tố Y rời đi, sau đó ông ta đóng chặt cửa lại, tiếp tục ngồi một mình trong phòng suy tính.
Thực ra vừa rồi ông ta đã lừa gạt Vân Tố Y, Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn không phải thiên sát cô tinh gì cả, thậm chí cũng giống như Thẩm Tư Nguyên, đều là mệnh cách giao long quá hải cao quý.
Chỉ tiếc, số mệnh của Thẩm Quân Ngọc lại tỉ lệ nghịch với cả gia đình, Thẩm Quân Ngọc vượng, thì bọn họ suy -- Sự thật chứng minh, quả đúng là như vậy.
Khi hai con rồng tranh đấu, tất có một con bị thương, vậy thì ông ta chỉ đành hướng về Thẩm Tư Nguyên.
Ông ta từ con của vợ lẻ không có tư chất, không có bối cảnh trèo lên vị trí Tông chủ Ngọc Hoành Tông như ngày hôm nay, đều là nhờ vào kỹ năng thuật số biến hóa khôn lường của mình.
Vậy nên ông ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ thứ gì có thể làm lung lay vị thế của ông ta.
·
Ma Vực, trong phủ đệ của Mạnh Tinh Diễn.
Đây cũng là lần đầu tiên Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc được nhìn thấy một phủ đệ bài trí lộng lẫy đến vậy.
Trong phủ đệ của Mạnh Tinh Diễn không có cây cối, lan can lát đá và các tòa kiến trúc đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng, rất cao quý và trang nhã.
Ở giữa phủ đệ có một đài phun nước, bên trong dựng một Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cao bằng mấy người, hình thái cực, chính giữa có hai viên minh châu một âm một dương giao thoa với nhau, tỏa ra linh quang lấp lánh, mô phỏng chu kỳ của mặt trời và mặt trăng.
Sau khi Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc xuống xe, ma tướng đưa họ vào phòng khách.
Ở giữa phòng có một chiếc bàn dài bằng bạch ngọc, mỗi bên có hai chiếc bàn con được trang trí bằng hoa tươi và trái cây.
Ngoài ra còn có một số đồ vật trang trí tinh xảo tuyệt đẹp, ngay cả những chiếc đệm ngồi cũng được thêu bằng thiên tằm, sự phô trương không hề kém cạnh các đại môn phái của Nhân tộc.
Văn Túc và Thẩm Quân Ngọc được dẫn đến ngồi xuống bên trái bàn chủ tọa, ma tướng bảo họ đợi một lát.
Mạnh Tinh Diễn vào trong thay một bộ thường phục, rồi đi ra, lúc đến dẫn theo một nhóm ma nương có vẻ ngoài quyến rũ hoặc thanh tú, đám oanh oanh yến yến ngồi xung quanh, hương thơm phả vào mặt họ.
Lúc này, Mạnh Tinh Diễn liếc mắt một cái, vài ma nương lập tức mỉm cười, dời gót sen bước về phía Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, lập tức nghiêm mặt từ chối: "Đa tạ ý tốt của Hầu gia, có điều Văn mỗ không thích chuyện này, vô phúc hưởng thụ."
Mạnh Tinh Diễn nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, cậu ta nhíu mày định nói Thẩm Quân Ngọc không nể mặt mình, nhưng đúng lúc này, một ma nương yêu kiều mặc lục y ngồi bên cạnh cậu ta đột nhiên nhìn hai người kia rồi cười cười, ghé vào tai cậu ta thì thầm mấy câu.
Mạnh Tinh Diễn được ma nương nhắc nhở, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt như vô tình lại như cố ý quét qua hai người Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc ở đối diện.
Nói là đường huynh đệ, nhưng lại chẳng giống nhau chút nào.
Hóa ra là vậy?
Mạnh Tinh Diễn trong lòng sáng tỏ, không nghi ngờ gì nữa, cậu ta vỗ vỗ tay yêu cầu các ma nương quay về bên cạnh mình, người rót rượu, người quạt mát, người đấm chân cho cậu ta.
Rất là tự nhiên.
Sau đó, Mạnh Tinh Diễn bắt đầu trò chuyện với Thẩm Quân Ngọc, nhưng chỉ là mấy chuyện sáo rỗng, không liên quan gì đến thuật bói toán.
Thẩm Quân Ngọc biết đối phương vẫn đang quan sát, thăm dò mình nên vẫn giữ bình tĩnh, xử lý một cách thản nhiên.
Hai người âm thầm dò xét nhau một lúc, Mạnh Tinh Diễn chợt giống như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Lúc đến đây Văn công tử có nhìn thấy Chu Thiên Tinh Đấu Nghi trong phủ ta không?"
Thẩm Quân Ngọc không biết Mạnh Tinh Diễn có ý gì, chỉ gật đầu nói: "Nhìn thấy, rất tinh xảo và khéo léo."
Mạnh Tinh Diễn khẽ cười nói: "Thật ra Chu Thiên Tinh Đấu Nghi đều na ná nhau, thoạt nhìn cũng không có gì thú vị. Nhưng Chu Thiên Tinh Đấu Nghi trong phủ ta có một chỗ kỳ diệu mà người thường không biết được."
Dứt lời, cậu ta đứng dậy nói: "Văn công tử đi theo ta, để ta biểu diễn cho ngươi xem."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy liền biết ở đó chắc hẳn có thứ gì đó đang đợi mình.
Có điều y suy nghĩ một chốc rồi cũng đi theo -- Động thái này của Mạnh Tinh Diễn có lẽ là để kiểm tra trình độ của y, nếu vậy thì y cần gì phải rụt rè?
Mấy người cùng nhau đi tới Chu Thiên Tinh Đấu Nghi, Mạnh Tinh Diễn vung tay một cái, đài phun nước dần dần biến mất.
Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cũng lộ ra hoàn toàn trước mặt mọi người.
Chu Thiên Tinh Đấu Nghi này lớn hơn bình thường gấp hai ba lần, đá được dùng đều là mảnh thiên thạch, trên đó tỏa ra ánh sáng linh lực nhàn nhạt, phong cách cổ xưa mang theo dấu vết của thời gian.
Bấy giờ Mạnh Tinh Diễn khẽ mỉm cười, đi tới Chu Thiên Tinh Đấu Nghi, đưa tay ra, ấn vào một cái nút ngọc phía trước Chu Thiên Tinh Đấu Nghi.
"Văn công tử, nhìn cho kỹ --"
Một tiếng "cành cạch cành cạch " trầm đục vang lên, nguyên thạch Âm Dương trên Chu Thiên Tinh Đấu Nghi chậm rãi xoay chuyển, phiến đá hình Thái cực Âm Dương ở trung tâm vậy mà từ từ tách ra xung quanh.
Lông mày của Thẩm Quân Ngọc khẽ động.
Bất thình lình, sau phiến đá đột nhiên xuất hiện một con mắt khổng lồ sâu thẳm tựa trời sao mênh mông!
Lúc này con ngươi đang nhìn thẳng vào Thẩm Quân Ngọc, trong nháy mắt, một luồng khí tràng cực kỳ dày đặc bổ nhào tới--
Thẩm Quân Ngọc vừa nhìn thấy con mắt đó liền đoán ra nó nhất định là bí pháp của Thiên Đồng Ma Quân, muốn thông qua Chu Thiên Tinh Đấu Nghi dò xét y.
Đáng tiếc, y là người đã tái sinh một lần, tử vi đã thay đổi.
Ngay cả Thiên Đồng Ma Quân cũng chưa chắc nhìn thấu được.
Vì vậy, Thẩm Quân Ngọc không hề né tránh, cứ để khí tức của con mắt đó đổ dồn vào người mình.
Ai ngờ, khoảnh khắc khí tức đó tiếp xúc với cơ thể của y, ấn ký đã lâu không động đậy trên ngực y bỗng trở nên nóng rẫy!
Dường như còn mang theo ý tức giận không thể giải thích được.
Thẩm Quân Ngọc: ?
Giây tiếp theo, ngay trước mặt mọi người, một luồng sáng cực lớn đỏ như máu nở rộ giữa Thẩm Quân Ngọc và Chu Thiên Tinh Đấu Nghi.
Không ai có thể nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ biết là sau khi ánh sáng biến mất, con mắt phía sau phiến đá của Chu Thiên Tinh Đấu Nghi cũng biến mất, Chu Thiên Tinh Đấu Nghi vốn linh quang b*n r* tứ phía vào lúc này cũng trở nên ảm đạm mất hết linh khí.
Riêng Thẩm Quân Ngọc vẫn lặng im đứng tại chỗ, không hề hấn gì, thậm chí bộ bạch y trên người còn không dính một hạt bụi.
Nhìn Chu Thiên Tinh Đấu Nghi đã mất hết linh khí và phiến đá trống rỗng trước mặt, khóe mắt Mạnh Tinh Diễn co giật kịch liệt, vẫn tiếp tục co giật.
Cuối cùng, ngay cả một lời khách sáo cậu ta cũng chẳng kịp nói, sắc mặt trắng bệch vội vàng biến mất trong sân.
---
Tác giả:
- Thiên Đồng Ma Quân: Con à, chuyện hố cha như vậy lần sau đừng có tìm ta nữa, cha già rồi, còn muốn dưỡng lão.
- Mạnh Tinh Diễn:I&¥#...%......%()