Lâm Diểu đổi giọng, “Trong mắt cậu có ánh sáng – là ánh sáng của việc gặp được đối thủ xứng tầm.”

“Cậu nhiều lần từng nói với tớ, ‘nước cờ này của Chu Chính Hành thật cao tay’, ‘cái đầu của tên này, đúng là sinh ra để làm kinh doanh’.”

Lâm Diểu siết chặt tay tôi, giọng vô cùng nghiêm túc.

“Đó hoàn toàn không phải là hận thù. Đó là đồng cảm, là quý trọng. Tớ đã thấy hai người có gì đó mờ ám từ lâu rồi.”

“Anh ấy biết mình không có lý do để đến gần cậu. Nên khi trời cho một cơ hội, anh ấy đã bất chấp tất cả để nắm lấy.”

Lời của Lâm Diểu như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa mà tôi chưa từng dám nhìn vào.

Sau cánh cửa đó là quá khứ rối rắm giữa tôi và Chu Chính Hành.

Là cạnh tranh, là đối kháng, cũng là sự công nhận và kính trọng mà chỉ hai người như chúng tôi mới hiểu được.

“Thật ra tớ luôn có một linh cảm…”

Lâm Diểu nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một tia sáng kỳ lạ.

“Cậu và anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ về cùng một phe.”

Một phe?

Tôi nhìn Lâm Diểu, lại nhớ tới gương mặt vô tội và dịu dàng của Chu Chính Hành.

Nhớ lại khoảnh khắc anh nhẹ nhàng sấy tóc cho tôi.

Nhớ lại cái chạm trán đầy ấm áp khi anh nói “Chào mừng em về nhà.”

Lời nói dối thì lạnh.

Nhưng những khoảnh khắc dịu dàng kia… lại chân thực đến đau lòng.

Lòng tôi, hoàn toàn rối loạn.

Tôi đứng dậy, nói với Lâm Diểu: “Chuyện của bác trai để tớ lo, cậu đừng lo nữa. Tiền, tớ sẽ trả lại cho anh ta.”

“Hoàn Hoàn, cậu…”

“Tớ không sao.”

Tôi cười với cô ấy một cái.

Nụ cười ấy mang theo một tia phấn khích mà ngay cả chính tôi cũng không nhận ra.

Thì ra, giữa tôi và anh ta, là một ván cờ tuyệt đẹp.

Vụ tai nạn khiến tôi bị ép rời bàn cờ giữa chừng.

Còn anh, thì ngang nhiên đổi luật chơi, biến tôi thành một ‘nữ hoàng’ được anh bảo vệ.

Giờ thì, tôi đã biết hết sự thật.

10

Tôi quay lại căn biệt thự nằm lưng chừng núi.

Vừa mở cửa ra, mùi thức ăn thơm nức đã bay ra từ bếp.

Chu Chính Hành đang đeo chiếc tạp dề gấu hồng buồn cười, vừa nấu ăn vừa ngân nga hát.

Tôi không thay giày.

Mặc nguyên đôi giày cao gót,

từng bước từng bước, đi qua nền đá cẩm thạch sáng bóng.

Tiến thẳng đến quầy bar nơi gian bếp mở.

Anh nghe thấy tiếng giày tôi, quay đầu lại.

Trên mặt là nụ cười chờ khen ngợi quen thuộc.

“Bảo bối, em về rồi à? Đúng lúc lắm, tối nay ăn bò bít-tết Wellington nha, anh vừa mới từ—”

Câu nói chưa kịp kết thúc.

Vì tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Không còn biểu cảm vui mừng ngạc nhiên như mọi khi.

Nụ cười trên mặt Chu Chính Hành dần cứng lại.

Ánh sáng trong mắt cũng từ trong trẻo hóa thành thâm trầm.

Anh đặt dao xuống, lau tay, bước về phía tôi.

Cái khí chất “tiểu bạch kiểm” mềm mại vô hại kia, đang từng chút một tiêu tan.

Thay vào đó.

Là một loại áp lực ổn định, sắc bén, tôi chưa từng thấy ở anh.

Anh đứng trước mặt tôi, khoảng cách chưa đầy nửa mét.

“Sao thế?” – giọng anh vẫn ôn hòa.

Nhưng đã không còn sự mềm mỏng cố tình lấy lòng nữa.

Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sâu không thấy đáy của anh.

Tôi mỉm cười.

Lần đầu tiên, tôi nở một nụ cười không mang theo bất kỳ sự diễn xuất nào.

Tôi nói.

“Chu Chính Hành, người đứng sau tập đoàn Thiên Kình.”

Đây không phải câu hỏi.

Mà là một câu khẳng định.

Tôi nhìn thấy rất rõ.

Ánh sáng trong đồng tử anh hoàn toàn vụt tắt.

Lớp ngụy trang cuối cùng, cũng bị câu nói đó của tôi xé toạc.

Anh im lặng suốt nửa phút.

Chỉ nhìn tôi, như muốn nhìn thấu tất cả.

Rồi anh khẽ bật cười.

Là nụ cười của sự nhẹ nhõm, xen lẫn bất đắc dĩ và chiều chuộng.

Anh đưa tay lên.

Anh như thường lệ định đưa tay xoa đầu tôi,

nhưng giữa chừng lại dừng lại giữa không trung.

Cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

“Em nhớ lại rồi sao?”

“Chưa.” Tôi lắc đầu, nụ cười trên môi càng rõ hơn. “Là em điều tra ra.”

Tôi chỉ vào đầu mình.

“Nơi này vẫn trống rỗng, nhưng não thì vẫn dùng được.”

“Vậy à.”

Chu Chính Hành khẽ nói, ánh mắt phức tạp. “Nhanh hơn anh dự đoán rồi.”

“Thế thì sao?”

Tôi bước lên một bước, áp sát anh.

Giọng tôi rất bình tĩnh, không hề chất vấn.

“Tổng giám đốc Chu của tập đoàn Thiên Kình, hạ mình đóng giả chơi trò ‘kim chủ và tiểu bạch kiểm’ với tôi lâu như vậy.

Anh có thể nói cho tôi biết, mục đích là gì không?”

“Trần Hoàn Ý.”

Anh gọi tên tôi, giọng thấp và trang trọng. “Anh không chơi trò gì cả, cũng không cười nhạo em.”

“Không phải trò chơi?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Vậy nói cho tôi biết, đây là gì? Chẳng giống một hành động tốt nhất thời chút nào.”

Chu Chính Hành vì lời tôi nói mà cau mày thật chặt.

“Trong mắt em, chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh sao?”

Tôi nghiêng đầu nhẹ nhàng.

“Giữa chúng ta, còn có mối quan hệ nào khác sao?”

Đột nhiên anh vươn tay, kéo mạnh tôi vào lòng.

Tôi không kịp phản ứng, va vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Chóp mũi lập tức tràn ngập mùi hương quen thuộc trên người anh.

Tôi không vùng vẫy.

Chỉ lặng lẽ cảm nhận cơ thể anh căng cứng và nhịp tim dồn dập như trống trận.

“Trần Hoàn Ý,”

Anh cúi đầu.

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi, giọng khàn đến cực điểm.

“Tha lỗi cho anh, vì quá vụng về nên không biết phải tiếp cận em bằng cách nào khác,

chỉ có thể nắm lấy cơ hội duy nhất mà ông trời trao cho.”

“Lừa em, chắc là cách ngu ngốc nhất.”

Tim tôi bất chợt thắt lại.