- Trang chủ
- TÌNH YÊU LÀ SỰ MÊ TÍN
- Chương 6
Chương 6
Truyện: TÌNH YÊU LÀ SỰ MÊ TÍN
Tác giả: Giai Kỳ Như Mộg Edit
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Chỉ là…
Tôi từng cố gắng bóng gió hỏi cô ấy vài lần.
Nhưng lần nào cũng bị cô ấy lảng sang chuyện khác chỉ bằng vài câu, rồi vội vàng cúp máy.
Cô ấy dường như đang bị Chu Chính Hành nắm thóp gì đó, không dám hé miệng.
Hôm đó, nhân lúc Chu Chính Hành không có nhà.
Tôi gọi cho mẹ của Lâm Diểu.
Trong điện thoại, tôi tỏ ra vui vẻ nói chuyện phiếm với bác gái.
Giả vờ hỏi như vô tình: “Dạo này không thấy Diểu Diểu đăng gì lên mạng xã hội nữa ạ? Có phải công việc bận quá không?”
Mẹ Lâm thở dài.
“Bận gì đâu con, bố nó mới lên cơn đau tim, phải nhập viện, mấy ngày nay nó ở viện trông suốt, gầy hẳn đi rồi.”
“Nhập viện rồi ạ?”
Tim tôi như bị bóp nghẹt: “Bác ơi, là bệnh viện nào ạ? Bác trai giờ thế nào rồi?”
“Ở bệnh viện Nhân Tâm, nghe bảo mời bác sĩ giỏi nhất đến làm phẫu thuật, chi phí đắt kinh khủng. Nhưng Diểu Diểu nói là đã lo xong hết rồi, bác cũng không biết nó kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy…”
Bệnh viện Nhân Tâm.
Tôi cúp máy, đầu óc “ong” một tiếng.
Bệnh viện Nhân Tâm là bệnh viện tư đắt đỏ nhất thành phố, đặc biệt nổi tiếng về tim mạch.
Tôi nhớ lại dãy số dài trên điện thoại của Lâm Diểu.
Nhớ lại ánh mắt áy náy, đấu tranh của cô ấy hôm đó.
Nhớ lại câu nói: “Xem con chim hoàng yến kia có đang len lén mổ trộm gạo của cậu không.”
Thì ra, người bị mổ gạo.
Không phải tôi.
Là cô ấy.
Tôi bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện Nhân Tâm.
Cuối hành lang khu nội trú tim mạch.
Tôi lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Lâm Diểu ngồi đơn độc trên băng ghế.
Toàn thân co rúm lại, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm dưới mắt nặng nề.
Khoảnh khắc đó, tất cả hoài nghi và phỏng đoán trong lòng tôi đều được xác thực.
Tôi chậm rãi bước đến, ngồi xuống cạnh cô ấy.
9
“Diểu Diểu.”
Giọng tôi rất nhẹ.
Nhưng cơ thể Lâm Diểu lại khẽ run lên.
Cô ấy ngẩng đầu.
Thấy là tôi, ánh mắt hoảng hốt không thể che giấu.
“Hoàn… Hoàn Hoàn? Sao cậu lại tới đây?”
“Bác gái nói bác trai nhập viện, nên tớ tới thăm.” Tôi chỉ vào phòng bệnh, “Tại sao không nói với tớ?”
“Tớ… tớ sợ cậu lo, với lại chân cậu vẫn chưa lành…”
Cô ấy lắp bắp giải thích, nhưng ánh mắt không dám nhìn tôi.
Tôi ngắt lời, giọng lạnh hẳn.
“Chi phí phẫu thuật… là do anh ta chi đúng không?”
Môi Lâm Diểu run bần bật.
Nước mắt trào ra, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không để bật thành tiếng.
Bộ dạng ấy khiến tim tôi thắt lại.
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, từng chữ từng chữ hỏi.
“Anh ta rốt cuộc là ai? Giữa Trần Hoàn Ý và Chu Chính Hành… rốt cuộc là quan hệ gì?”
Sự bình tĩnh và cương quyết của tôi, trở thành giọt nước tràn ly khiến cô ấy sụp đổ.
Lâm Diểu không thể kìm nén nữa, ôm chầm lấy tôi mà bật khóc nức nở.
“Xin lỗi, Hoàn Hoàn… tớ xin lỗi cậu…”
Giọng cô ấy đứt quãng, nức nở kể.
“Anh ta không phải là tiểu bạch kiểm được cậu bao nuôi… anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kình, Chu Chính Hành.”
Tập đoàn Thiên Kình?
Cái tập đoàn khổng lồ đang xuất hiện trên bản tin tài chính, âm mưu thâu tóm Phong Hoa Khoa Kỹ?
Tim tôi lỡ mất một nhịp, một ý nghĩ càng vô lý hơn hiện lên trong đầu.
“Vậy còn tôi thì sao?”
Lâm Diểu ngẩng đôi mắt đỏ bừng lên nhìn tôi, giọng khản đặc, tuyệt vọng.
“Cậu không phải kim chủ của anh ta… mà là kẻ thù không đội trời chung.”
“Cậu là kiến trúc sư trưởng của dự án ‘Thiên Quang’ bên Phong Hoa Khoa Kỹ – Trần Hoàn Ý.”
“Hôm xảy ra tai nạn, cậu đang trên đường đi gặp một nhà đầu tư có thể định đoạt số phận dự án.”
“Chu Chính Hành cũng có mặt tại hiện trường, chính anh ta đã cứu cậu ra khỏi xe.”
“Anh ta chi trả toàn bộ viện phí cho ba tớ, phòng bệnh tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất.”
“Anh ta nói không cần tớ làm gì hết, chỉ cần đừng nói với cậu về mối quan hệ giữa hai người.”
“Hoàn Hoàn… tớ xin lỗi…”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, cảm thấy máu trong người dần lạnh ngắt.
Số tiền Chu Chính Hành đưa cho cô ấy, căn bản không chỉ là tiền bịt miệng.
Đó là tiền cứu mạng.
Anh ta đã bịt kín miệng của Lâm Diểu.
Thì ra, tôi không phải phú bà bao nuôi trai đẹp nào cả.
Tôi không nói gì.
Tôi chỉ nhẹ nhàng vươn tay, vỗ về sau lưng đang run rẩy của cô ấy.
Tiếng khóc của Lâm Diểu dần dần nhỏ lại.
Cô ấy ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe đầy áy náy nhìn tôi.
“Hoàn Hoàn, tớ biết bọn tớ đã lừa cậu, chuyện này chẳng có gì để biện hộ. Nhưng tớ…”
Cô ngập ngừng, như đang cân nhắc điều gì.
“Nhưng làm sao?”
Tôi truy hỏi.
“Nhưng tớ cảm thấy… anh ấy đối với cậu, không giống đang diễn.”
Lâm Diểu hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm.
“Đúng là hai người là kẻ thù không đội trời chung. Vì dự án ‘Thiên Quang’, đấu ngầm đấu sáng suốt gần một năm trời.”
“Mỗi lần nhắc đến anh ta, miệng cậu mắng còn dữ hơn ai hết. Gọi anh ta là ‘ma cà rồng của chủ nghĩa tư bản’, ‘cỗ máy kiếm tiền không cảm xúc’.”
Tôi nhíu mày, cố gắng vẽ lại hình ảnh đó trong bộ não trắng trơn của mình.
“Nhưng mà.”