Khi đang tăng ca buổi tối, sếp của tôi – Tống Chi Tự – bất ngờ ôm eo tôi và áp sát lại gần.
Tim tôi đập thình thịch, tưởng rằng bao năm thầm yêu cuối cùng cũng có kết quả.
Cho đến khi tôi đi ngang qua văn phòng sếp và nghe thấy anh ấy đùa giỡn với bạn.
“Ái chà, anh Tống, anh thực sự để ý con bé Hứa Nhiễm rồi à? Tay sướng không hả, haha…”
Giữa tiếng cười cợt vô tư, Tống Chi Tự khẽ cong môi, thờ ơ đáp:
“Chỉ là lúc chán thì tìm chút vui thôi, loại phong tình như vậy chơi được, chứ yêu thì phải kiểu tiểu thư danh gia vọng tộc như Lâm Khả Khả – vừa trong sáng vừa dễ thương.”
01
Tôi đứng sững tại chỗ, không thể tin nổi những lời này lại phát ra từ người tôi thầm yêu bao năm.
Nước mắt rơi xuống như những nhát dao băng đâm sâu vào tim tôi.
Tôi không ngắt lời họ, chỉ lặng lẽ quay đi và gọi điện cho studio thiết kế bên nước ngoài, đồng ý nhận việc và sẽ ra nước ngoài tháng sau.
Tiếng cười đùa chế giễu trong phòng vẫn vang lên, chân tôi như đổ chì, không nhấc nổi một bước.
“Haha, anh Tống đừng ích kỷ thế, đến lúc tán đổ Hứa Nhiễm rồi thì chia sẻ cho bọn em xem với nha.”
“Đúng đó, con nhỏ hơi ngốc chút nhưng thân hình đúng là quá chuẩn luôn, anh Tống có ảnh nóng không đó?”
Tống Chi Tự cười đẩy nhẹ bọn họ:
“Nó nhìn thì lẳng lơ vậy thôi, nhưng muốn có ảnh thì phải để anh dụ thêm vài câu nữa đã.”
Có người huýt sáo:
“Anh Tống đỉnh ghê! Nhưng mà chắc cũng gần xong rồi, Hứa Nhiễm cứ thấy anh là mắt sáng rỡ, anh bảo mặc gì là nó mặc cái đó, sớm muộn gì cũng ăn chắc.”
“Đúng rồi, bộ đồ hầu gái hôm trước anh mua là cho nó hay cho Lâm Khả Khả vậy…”
Nhắc tới Lâm Khả Khả, Tống Chi Tự liền thu lại nụ cười, giọng trở nên nghiêm túc:
“Tất nhiên là cho Hứa Nhiễm rồi, con bé đó thích mấy thứ đó, đừng kéo Khả Khả vào, cẩn thận tôi trừ lương đấy.”
“Với cả tôi và Khả Khả khinh nhất mấy đứa nhân viên nhỏ nhoi dựa hơi cấp trên để trèo cao như vậy, chẳng có tí chí hướng gì, mấy người im mồm hết cho tôi, tôi còn chưa chơi chán đâu.”
Trong phòng lại rộ lên một tràng cười lớn, mỗi tiếng cười như một cái tát vào mặt tôi.
Lâm Khả Khả lớn lên cùng Tống Chi Tự, gia thế giàu có, từ nhỏ đã là kiểu người được cưng chiều, luôn coi thường bọn tôi – những người làm công ăn lương.
Còn tôi – Hứa Nhiễm – luôn là cái đuôi nhỏ của Tống Chi Tự, từ đại học đã thầm yêu anh, vì anh mà từ bỏ giấc mơ của mình để vào công ty anh làm, chỉ để được gần anh hơn một chút.
Không ngờ trong mắt anh, tôi lại thấp hèn đến thế.
Giờ tôi mới nhận ra, từ đầu đến cuối mình chỉ là một trò hề.
Tôi bịt miệng, xấu hổ và nhục nhã đến mức đứng không vững, nước mắt tuôn như mưa.
Tôi kéo sát áo khoác dài, bám chặt vào tường để khỏi ngã.
Thứ tôi đang mặc, chính là bộ đồ hầu gái mà Tống Chi Tự đưa cho.
Phần trên ngắn đến mức vừa đủ che ngực, phần dưới là váy ren ngắn, kèm với đôi tất lưới đen anh bảo tôi mặc lên rất đẹp…
Tất cả chỉ vì muốn Tống Chi Tự vui, những gì anh đưa tôi, tôi đều mặc.
02
Tôi nhớ lại khoảng thời gian đại học, khi Tống Chi Tự bắt đầu trêu chọc tôi – thậm chí nhiều hành động còn vượt giới hạn.
Sau mỗi trận bóng, anh không thèm hỏi han, cứ thế tựa vào vai tôi xin nước uống.
Không kịp từ chối, anh đã giật lấy chai nước tôi vừa uống và nốc cạn.
“Wow, nước của Nhiễm Nhiễm ngọt thật, y như em vậy.”
Tôi còn chưa kịp đỏ mặt né tránh, anh đã nắm tay tôi đan chặt mười ngón, không cho tôi rút ra.
Khi học lớp đại cương, anh nghịch tóc tôi, tôi muốn tránh thì anh lại cười ranh mãnh:
“Tại em thơm quá đấy, làm anh nhìn em không rời, học hành gì nổi nữa.”
Trong lễ tốt nghiệp, tôi bị đám con trai trêu chọc quá mức, xấu hổ đến mức vấp ngã từ sân khấu.
Chính Tống Chi Tự đã đuổi họ đi và cõng tôi vào bệnh viện.
Khi đó, tôi cứ nghĩ – ít nhất trong lòng anh cũng có tôi.
Vì vậy sau khi tốt nghiệp, tôi từ chối lời mời từ studio thiết kế danh tiếng nước ngoài, chỉ một lòng muốn ở lại bên anh.
Tôi cam tâm làm nhân viên quèn dưới trướng anh, còn anh thì ngày càng táo bạo.
Những lúc tăng ca, công ty chỉ còn lác đác vài người, anh ôm eo tôi, hôn tôi không chút kiêng dè, giam chặt tôi trong vòng tay.
Tôi đỏ mặt né tránh, anh lại càng mạnh bạo hơn, vừa hôn vừa vuốt ve không yên.
“Nhiễm Nhiễm, theo anh đi, anh sẽ khiến em hạnh phúc.”
Sợi dây cuối cùng trong đầu tôi bị anh ta kéo đứt hoàn toàn.
Khi tôi cứ tưởng rằng bao năm thầm yêu cuối cùng cũng sắp đơm hoa kết trái, thì giây sau đã bị tát thẳng vào mặt.
Anh ta núp bóng “tình thú cặp đôi” để bắt tôi mặc đủ loại quần áo hở hang, lố bịch.
ĐỌC TIẾP CHƯƠNG 2 BẤM VÀO ĐÂY:
