Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Anh ta hối hận, vì không nắm lấy vinh hoa vốn trong tầm tay.
Cuối cùng, tôi để lại một tấm thẻ trên đất.
Từ đây, không còn dính dáng.
19
Nhờ Lưu Minh Lễ mà tôi biết được chuyện nhà họ Lưu.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết là do Phó Trì làm.
Phó Trì bày ra vẻ vô tội: “Chị, em chỉ thấy bọn họ quá đáng.”
“Chị không biết Lưu Tuyết ăn nói khó nghe đến mức nào đâu.”
Nói đến đây, cậu còn tức giận.
Tôi thuận theo: “Dù sao họ cũng có máu mủ với chị.”
Phó Trì nắm tay tôi: “Em cũng là người thân của chị. Sau này chúng ta cũng sẽ có người mang cùng huyết mạch.”
Mặt tôi đỏ lên: “Đừng lảng sang chuyện khác. Lưu Tuyết thế nào đi nữa cũng chỉ là cô gái chưa trưởng thành, nhà họ Lưu tuy đối xử không tốt với chị, nhưng cũng chưa làm chuyện gì tày trời.”
Phó Trì ôm chặt tôi. Cậu cao, tai tôi dán vào lồng ngực, nghe rõ tiếng tim cậu đập dồn dập: “Được rồi, anh biết rồi, vợ.”
Tôi nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu một cái.
20
Người tôi sai đi cứu báo lại rằng, mẹ con Lưu Tuyết trong lúc ôm tiền bỏ trốn đã gặp tai nạn, còn chưa kịp vào viện đã chết ngay tại chỗ.
Còn về Lưu Minh Lễ…
Lần trước tôi để lại cho anh ta một tấm thẻ.
Số tiền trong thẻ đủ để anh ta sống an ổn cả đời. Nếu thật sự muốn gây dựng lại, cũng có thể dùng làm vốn.
Nhưng không biết ai xúi giục, anh ta dính vào cờ bạc.
Không chỉ nướng sạch số tiền trong thẻ, mà còn nợ chồng chất.
Cuối cùng bị đòi nợ đánh gãy một chân, chặt hai ngón tay, thảm hại không tả nổi.
Phó Trì mặt mày vô tội: “Chị à, chuyện này không còn cách nào. Bọn họ làm nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng thôi.”
Tôi cũng chỉ biết thở dài, trong lòng khó tả.
Phó Trì nắm tay tôi: “Thôi nào chị, đừng nghĩ đến họ nữa. Nghĩ đến chuyện sắp đi chọn váy cưới với mẹ đi.”
“Vợ của anh, mặc cái gì chẳng đẹp~ Anh mong chờ quá, dáng chị trong váy cưới chắc chắn xinh lắm.”
Tôi đắc ý cười: “Đương nhiên rồi, chị mặc gì chẳng đẹp.”
Phó Trì gật đầu phụ họa: “Anh thật sự muốn mua hết cả thế giới quần áo để lấp đầy tủ của chị.”
Ngoài cửa vang lên tiếng mẹ tôi: “Âm Âm, Trì, xong chưa đó, bên sui gia đang giục đi thử váy cưới rồi.”
“Vâng, tới ngay~”
Mọi cơ hội, chẳng có gì thay đổi.
Cuộc sống của tôi vẫn ngập tràn tình yêu và xa hoa.
Chuyện nhà họ Lưu giống như một đoạn chen ngang nhỏ trong đời tôi.
Nó khiến tôi biết mình không phải con ruột, nhưng cũng cho tôi hiểu tình yêu của ba mẹ dành cho tôi chưa từng dựa vào huyết thống.
Sau chuyện đó, mẹ nói với tôi: “Con là người mà ba mẹ lựa chọn bằng chính tay mình. Điều này vĩnh viễn không thay đổi.”
“Chúng ta yêu Âm Âm, là vì Âm Âm xinh đẹp, lương thiện, lạc quan. Con là mặt trời nhỏ của chúng ta. Và càng vì những câu chuyện chúng ta đã cùng nhau trải qua, mới có sợi dây gắn kết này.”
Sự kết nối giữa con người với nhau, không chỉ được viết bằng huyết thống, mà còn đa dạng và nhiều màu sắc.
Phó Trì cười ngốc nghếch: “Âm Âm cũng là người vợ mà anh tự tay chọn.”