Tôi bỗng im lặng, chăm chú nhìn cậu.

Mấy hôm nay tôi nghĩ rất nhiều.

Nghĩ nhiều nhất là, tôi có lẽ thật sự thích Phó Trì.

Tuy từ nhỏ Phó Trì vẫn gọi tôi là chị, nhưng thật ra tôi chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu.

Vì tôi thân với Phó Diệu nên Phó Trì gọi theo, cứ thế mà gọi tôi là chị.

Nhưng dần dần, cậu ít khi gọi Phó Diệu là chị, lại vẫn luôn gọi tôi như vậy.

Tôi thật sự chỉ coi Phó Trì như em trai thôi sao?

Không phải.

Tôi cũng thích Phó Trì.

Thấy tôi im lặng quá lâu, Phó Trì thu lại nụ cười: “Chị, em đùa thôi mà.”

“À, đùa hả?” Tôi cố tình lộ vẻ tiếc nuối, “Vừa rồi tôi còn nghĩ làm sao nói với ba mẹ đây.”

“Đùa gì mà đùa, em không đùa đâu, thật hơn cả thật, còn thật hơn vàng ròng nữa!” Phó Trì kích động đến lắp bắp.

Cậu cuống quýt móc trong túi ra một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống: “Chị, cảm ơn chị đã chọn em.”

Nói rồi, khẽ đặt một nụ hôn lên bàn tay đeo nhẫn của tôi.

Tôi dùng ngón tay nâng cằm cậu: “Em tính trước hôm nay cầu hôn chị sao?”

Phó Trì mặt đỏ ửng: “Mỗi lần gặp chị em đều mang trong túi.”

Nhưng cậu là một kẻ nhát gan.

Tiến một bước là có cả thế giới, lùi một bước thì chẳng còn gì.

Cậu khát khao có được chị, nhưng càng sợ mất đi tư cách ở bên cạnh chị.

17

Ai cũng nhìn ra Thái tử gia dạo này tâm trạng đẹp đến mức không thể đẹp hơn.

Trên tay cậu ấy thậm chí còn đeo một chiếc nhẫn!

Nhà họ Lưu thì lại chẳng khá khẩm gì.

Lúc trước Phó Trì nghe chuyện của tôi, sợ tôi buồn nên vội vàng về nước.

Thấy tôi gần như không bị ảnh hưởng, cậu cũng không để tâm nữa.

Gần đây rảnh rỗi, bắt đầu tìm hiểu chuyện, càng biết rõ càng giận sôi máu.

Nhất là Lưu Tuyết không hiểu từ đâu biết lịch trình của cậu, hết lần này đến lần khác chặn đường.

Đã phiền còn thích chia rẽ, cứ mở miệng ra là nói xấu tôi.

Có lần Phó Trì vừa lên xe, Lưu Tuyết bất ngờ lao ra chắn trước mặt, cuối cùng cậu không nhịn được:

“Cô còn chắn nữa, đừng trách tôi tông chết cô.”

Sắc mặt quá đáng sợ, Lưu Tuyết run lẩy bẩy, rồi lí nhí:

“Giết người là phạm pháp đó.”

Phó Trì gật đầu: “Vợ tôi vừa mới đồng ý cho tôi theo đuổi, tôi còn quý mạng lắm.”

“Tôi cười với Âm Âm thì các người nghĩ tôi không có tính, chỉ biết cười đúng không?”

“Âm Âm bao dung với cô vì chị ấy lương thiện. Còn tôi, Phó Trì, đâu phải người hiền lành.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến Lưu Tuyết lạnh toát tứ chi.

Trời lạnh rồi, nhà họ Lưu cũng nên sụp đổ thôi.

18

Gặp lại Lưu Minh Lễ, tôi và Phó Trì đã đính hôn.

Người từng là thiếu gia vênh váo giờ đây rách rưới, tiều tụy.

Anh ta nhìn tôi, tràn đầy oán hận: “Thẩm Nghiên Âm, tôi là anh ruột của em, sao em có thể đối xử với tôi thế này?”

Tôi ngơ ngác, rõ ràng tôi chẳng làm gì cả.

Nhưng vẫn theo bản năng đáp: “Ngày đầu tôi về nhà họ Lưu, anh đã nói rồi, anh chỉ có một em gái là Lưu Tuyết.”

Lưu Minh Lễ phá lên cười: “Hóa ra em làm tất cả chỉ để tôi thừa nhận, em là em gái tôi?”

“Được, giờ mục đích em đạt rồi, tôi thừa nhận em là em gái tôi, thế đã hài lòng chưa?”

Lời này làm tôi càng khó hiểu: “Anh không cần miễn cưỡng, tôi cũng chẳng làm gì. Từ nay không liên quan là được.”

Lưu Minh Lễ bỗng nổi điên: “ba bị tức mà chết rồi, mẹ con Lưu Tuyết ôm hết tài sản bỏ trốn. Tôi chẳng còn gì hết, chẳng còn gì hết.”

“Không, tôi còn có em. Em là em gái tôi, sau lưng em có nhà họ Phó, nhà họ Thẩm. Em nhất định có thể giúp tôi làm lại từ đầu!”

Tôi lùi vài bước, cau mày: “Lưu Minh Lễ, chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”

“Tôi là anh em mà!”

“Anh từng làm được điều gì xứng là anh trai của tôi chưa? Từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Lưu, anh luôn nói với tôi đừng mơ tưởng quan hệ với anh.”

Ánh mắt Lưu Minh Lễ dần trống rỗng, cả người trượt xuống, ngồi bệt trên sàn.

Khuôn mặt tràn đầy đau đớn, nước mắt hối hận chảy dài, miệng lẩm bẩm:

“Xin lỗi em gái, anh sai rồi.”

“Anh thật sự sai rồi, anh hối hận rồi…”

Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Tôi biết, sự hối hận của tôi là thật lòng.

Còn anh ta hối hận, chưa bao giờ vì tổn thương đã gây cho tôi.

Anh ta chỉ hối hận, vì từng có một chiếc thang lên trời đặt ngay trước mặt mà không biết trân trọng.