- Trang chủ
- THÊU NƯƠNG NHÀ HỌ TỐNG
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: THÊU NƯƠNG NHÀ HỌ TỐNG
Tác giả: Bơ không cần đường edit
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chàng thoáng sững người, rồi mỉm cười, siết nhẹ lấy tay ta:
“Vậy thì ta yên tâm rồi. Nhà vị phú thương mà hắn đang làm sổ sách vừa gặp chuyện, nếu hắn bị liên lụy, ta sợ nàng vì thế mà khó chịu trong lòng.”
Thì ra, vụ hỏa hoạn trong cung rốt cuộc cũng đã tìm ra manh mối.
Vị thương nhân kia nhờ mua quan bán tước mà lấy được một chức hư danh, nhờ thế đưa nữ nhi vào cung làm phi.
Đáng tiếc, nữ tử ấy lòng dạ ghen tuông, chẳng những âm mưu hại phi tần trong cung, đến cả hoàng tử, công chúa còn bé cũng không buông tha.
Trận hỏa hoạn hung hiểm kia không chỉ thiêu cháy dung mạo Hoàng hậu, mà còn hủy diệt toàn bộ gia tộc đứng phía sau nàng.
9.
Về sau, Lâm Tu Viễn liên tục gửi thư cho ta.
Hắn than trời bất công, khiến hắn hai đời đều rơi vào kết cục bi thảm.
Hắn nói hối hận đã đặt tấm chân tình sai chỗ, lầm tưởng thủy tinh là ngọc quý.
Hắn nói, nếu còn có kiếp sau…
Ta đọc mà lòng chẳng dấy chút sóng, chỉ thấy hắn giả dối đến cực điểm.
Những lá thư còn lại, ta đem thảy hết vào bếp than, để chúng hóa thành tro bụi.
Đường đời kiếp này là do hắn tự chọn, chẳng ai ép buộc.
Kết cục như hôm nay, là tự hắn chuốc lấy.
Lần cuối ta thấy hắn, là khi hắn bị áp giải rời kinh đi đày.
Phố dài chen chúc người đến xem, ta đứng nơi lầu cao, lặng lẽ nhìn xuống.
Hắn tóc tai bù xù, mặt mày dơ bẩn, lê thân trong đoàn người như sắp đổ sập bất cứ lúc nào, bệnh khí trên người nặng nề như bóng tử thần lởn vởn.
Trải qua lao ngục dày vò, chỉ e chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Ngay lúc sắp rời khỏi cổng thành, hắn như có cảm ứng, ngoái đầu nhìn lại.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp nhân ảnh, ta thấy nơi đáy mắt hắn thoáng hiện một tia… giải thoát.
Đêm ấy, Diệp Thừa Châu khẽ nói với ta:
“Lúc băng qua một khúc sông nước xiết, Lâm Tu Viễn bỗng nhiên nhảy xuống, từ đó chẳng còn thấy tung tích.”
Nghe vậy, ta không khỏi cảm khái, thầm than tạo hóa trêu ngươi.
Kiếp này hắn trọng sinh, vui mừng khôn xiết được cưới người trong mộng, tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc thành toàn.
Nhưng từng bước về sau, đều không như mong đợi.
Tống Thư Dao bởi một tờ hưu thư mà tránh được tai ương, ngày ngày ru rú trong khuê phòng, khóc cạn nước mắt.
Phụ thân thấy nàng như thế, tóc bạc thêm từng sợi, bèn tìm ta hỏi:
“Thanh Yến, có thể nghĩ cách gì giúp Thư Dao hay không?”
Ta có về Tống phủ mấy lần, nhưng Tống Thư Dao vẫn nhất quyết không chịu gặp.
Nàng luôn cho rằng, bản thân sống không tốt thì kém hơn ta một bậc, sợ bị ta chế giễu.
Về sau, lại nghe phụ thân nói, nàng tâm trí đã điên loạn, nhất mực đòi xuất gia.
Hôm đó, ta chặn nàng nơi cổng, hỏi:
“Biển Phật mênh mang, muội thật muốn bước chân vào đó sao?”
Nàng trong tay cầm chiếc trâm vàng năm xưa Lâm Tu Viễn tặng, khẽ cười khổ:
“Nếu không đi, cả đời này ta e chẳng được an yên.”
“Tỷ tỷ, là ta yêu sai người, làm nhiều việc dại dột, nên phải dùng cả đời để chuộc lại.”
Ta nhìn nàng thật lâu, chợt phát hiện bên khóe mắt nàng đã hằn lên mấy nếp nhăn mờ.
Tống Thư Dao bắt gặp ánh nhìn của ta, chỉ nhàn nhạt mỉm cười:
“『Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng』 — tỷ tỷ, ta đã hiểu rồi.”
Ta khẽ gật đầu, không khuyên can gì thêm. Đường mỗi người phải đi, rốt cuộc chẳng thể giống nhau.
Từ đó về sau, phụ thân như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.
Người thường nắm tay ta mà than thở:
“Thanh Yến, nhà họ Tống, giờ chỉ còn một mình con là thêu nương nữa thôi.”
Ta lặng lẽ suy ngẫm, về phủ liền cùng Diệp Thừa Châu thương lượng:
“Hầu gia, nhà họ Tống đã không người kế tục, nếu sau này ta sinh con gái, có thể cho bé mang họ Tống hay không?”
Chàng thoáng dừng tay, sau đó lập tức kề sát bên ta:
“Thanh Yến, nàng nguyện sinh con cho ta sao?”
Ta nhìn chàng, sắc mặt có chút ngờ vực:
“Ý của Hầu gia là…?”
Chàng mỉm cười, đôi mắt dịu dàng như ánh trăng xuân:
“Không gì cả, cứ theo lời nàng. Nếu là nữ nhi thì mang họ Tống, còn nếu là nam nhi thì theo họ Diệp.”
Ta cũng bật cười, nghĩ thầm phụ thân hẳn sẽ yên lòng rồi.
Tống gia sẽ chẳng chỉ còn lại một mình ta.
Có lẽ vì lo nghĩ quá nhiều, đêm ấy ta mộng thấy Lâm Tu Viễn.
Hắn toàn thân ướt sũng, đứng bên bờ sông, vừa khóc vừa kể nỗi niềm, van cầu được gặp lại kiếp sau.
Tỉnh mộng, ta lập tức đến chùa, nhờ đại sư giúp ta cắt đứt tiền duyên.
Ân oán kiếp này đã tiêu tan, ta không muốn hắn vương vấn nơi mộng mị nữa.
Diệp Thừa Châu từ cung trở về, ta đem chuyện ấy kể lại.
Chàng đưa cho ta một miếng bánh ngọt, dỗ dành:
“Chuyện trong mộng chẳng đáng để bận tâm. Kiếp sau, ta sẽ là người đến trước, tìm được nàng trước hắn.”
Ta ngẩn người giây lát, rồi mới phát hiện — hôm nay bánh ngọt tựa như ngọt hơn mọi khi.
Ngoài cửa sổ, hoa lê rụng trắng cả mặt sân.
Lại một mùa xuân nữa đến.
— Hết —