QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Lời còn chưa dứt, hắn đã sực nhớ ra: kiếp trước ta vừa chết không lâu, hắn liền bệnh nặng mà chết.

Hắn, dẫu thế nào cũng chẳng tránh được mệnh số đã định.

Bởi ta từng dùng tinh huyết của chính mình mà miễn cưỡng kéo dài mạng sống cho hắn.

Nỗi sợ hãi bắt đầu ngấm dần, dìm hắn trong biển hoảng loạn.

Hắn bắt đầu ăn nói lộn xộn:

“Thanh Yến, là ta sai rồi, ta cầu ngươi, xin ngươi cứu ta! Ta chưa muốn chết đâu!”

“Về sau ta sẽ hưu Thư Dao, cưới nàng làm chính thất, được không?”

“Ta còn chưa đỗ trạng nguyên, còn chưa làm đến tể tướng, ta không thể chết được!”

Nghe vậy, Tống Thư Dao tức đến trừng mắt, mắng lớn:

“Hay cho ngươi, tên thư sinh nghèo hèn! Khi trước không phải ngươi đã thề thốt sẽ cho ta sống sung túc hay sao? Nếu không phải vậy, ta làm sao lại gả cho ngươi? Giờ ngươi muốn hưu ta? Không có cửa đâu!”

Lâm Tu Viễn mất chỗ dựa, ngã lăn xuống đất. Nhưng hắn như không hề cảm thấy đau, liều mạng bò đến kéo tay áo ta.

“Thanh Yến, ta nhất định sẽ đỗ trạng nguyên, nhất định sẽ làm quan cao chức trọng, đến lúc đó… ta muốn nàng làm tể tướng phu nhân của ta! Xin nàng cứu ta thêm một lần!”

Ta khẽ thở dài, ban cho hắn một gốc nhân sâm ngàn năm, xem như trả hết ân oán kiếp trước, rồi tiễn cả hai ra khỏi cửa.

Về sau, nghe nói hắn gắng gượng thân thể đến trường thi, cuối cùng ngã quỵ ngay trước cổng.

Ba năm đèn sách, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.

7.

Một thời gian sau, trong cung xảy ra một biến cố lớn.

Một trận hỏa hoạn bất ngờ bùng lên trong hậu cung, lan khắp các điện, khiến cả Hoàng hậu lẫn không ít phi tần bị thương.

Ngay cả tiểu hoàng tử còn đang bọc tã cũng suýt nữa mất mạng.

“Trận hỏa hoạn này có nhiều điểm khả nghi, Hoàng thượng nghi có kẻ cố ý phóng hỏa.”

Diệp Thừa Châu vừa nói vừa đưa miếng bánh mật đến bên miệng ta.

Ta còn chưa kịp ăn xong, hắn đã bị triệu gấp vào cung, bước vội mà đi.

Chẳng bao lâu, Tô Hà tới thăm, lúc đó ta đang ngồi khâu vá một tấm da thú, tay cầm kim thêu, từng mũi từng mũi thật đều.

Vừa ngồi xuống, nàng liền đi thẳng vào vấn đề:

“Về lời đồn thêu nương nhà họ Tống, rốt cuộc là thật hay giả?”

Thấy nàng thần sắc khẩn trương, ta không quanh co, liền gật đầu đáp:

“Tuy có phần phóng đại, nhưng đa phần là thật.”

Nàng hít sâu một hơi, đoạn lại nói:

“Ngươi hẳn cũng đã biết, mấy ngày trước trong cung phát hỏa, Hoàng hậu nương nương bị lửa thiêu tổn thương cánh tay trái, chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, xôn xao không dứt.”

“Ta đến đây, là muốn hỏi: da thịt bị phỏng lửa, liệu còn có thể tu bổ lại chăng?”

Nghe sự tình nghiêm trọng, ta vội đáp:

“Được, có thể dùng da thú hoàn hảo mà tiến hành khâu vá.”

Một canh giờ sau, ta theo Tô Hà nhập cung.

Nàng bước nhanh như gió, vừa tới gần nội điện đã lớn tiếng gọi:

“Cô cô, cháu đã mời được Tống gia thêu nương đến rồi!”

Ta theo nàng tiến vào, vừa trông thấy Tống Thư Dao đang ngồi đoan chính một bên, mặt mày căng mịn, dung nhan diễm lệ.

Lâu ngày không gặp, nàng lại thay một lớp da mặt mới.

Chỉ là, nàng cứ liên tục xuyên kim trên mặt như vậy, e rằng da thịt vốn có đã sớm rã rời.

Tống Thư Dao mặt lộ bất mãn, châm chọc rằng:

“Tống gia thêu nương mỗi người một tài, tỷ tỷ ngươi chẳng thông thạo việc tu bổ dung mạo, đến đây góp mặt làm chi?”

Tô Hà nghe vậy liền quay lại, lạnh giọng chất vấn:

“Diêu phu nhân, ngươi nói có thể tu bổ da thịt, lẽ nào là lời dối trá?”

Ta khẽ gật đầu, trấn tĩnh đáp:

“Ta đích thực không giỏi về phần tu sửa dung nhan, song sau nhiều lần thử nghiệm, nay cũng đã có mười phần nắm chắc.”

Tống Thư Dao liếc ta một cái, ánh mắt tràn đầy đắc ý:

“Tỷ tỷ chớ nên huênh hoang hư danh, coi chừng rước họa vào thân.”

Tô Hà cau mày, tiến đến thì thầm với Hoàng hậu một hồi.

Chốc lát sau, Hoàng hậu phất tay lui hết mọi người, đứng dậy chỉ vào Tống Thư Dao:

“Vậy thì phiền thêu nương nhà họ Tống, thay bổn cung tu bổ lớp da bị hỏa hoạn làm hại. Nếu khâu vá khéo léo, tất sẽ trọng thưởng.”

Tống Thư Dao thong thả đứng lên, lúc đi ngang qua ta còn khẽ hừ một tiếng.

Ta cùng Tô Hà bị giữ lại phía sau bình phong khảm ngọc, lặng lẽ chờ đợi.