15
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Lâm Phiên Thiền vẫn còn ngây ngốc.
Có lẽ cô ta vĩnh viễn cũng không hiểu được, người tình vừa mới phút trước còn nâng niu mình trên mây, phút sau đã lạnh lùng như một kẻ xa lạ chưa từng quen biết.
Chu Hoành nắm tay tôi, như muốn khoe công mà bước đến trước giường bệnh.
“Xong rồi, bây giờ mọi rắc rối đều giải quyết hết.”
Anh ta tựa vào vai tôi, thiếu kiên nhẫn ngáp một cái.
“Hứa Chu, anh buồn ngủ quá, chúng ta về ngủ thôi.”
Toàn thân Lâm Phiên Thiền run lên vì giận, hai hàm răng nghiến ken két.
Cô ta lao về phía tôi, mặt mũi vặn vẹo.
“Con tiện nhân, trả con cho tao!”
Chu Hoành cau mày khó chịu, bóp chặt cổ Lâm Phiên Thiền.
“Câm cái miệng chó của mày lại! Cô ấy là vợ tao!”
Cho đến khi gương mặt Lâm Phiên Thiền đỏ bừng, đôi mắt trắng dần lật ngược.
Chu Hoành mới chán ghét buông tay, rồi dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay mình.
Trong tiếng ho sặc sụa của cô ta, anh ta quay sang nũng nịu với tôi:
“Vợ à, anh đã lau tay hai lần rồi, sạch bong kin kít nhé.”
Lâm Phiên Thiền ôm cổ, cười đầy oán độc.
“Lau sạch sao? Trên người anh chỗ nào mà tôi chưa từng liếm?”
Cô ta chỉ vào Chu Hoành mà cười điên dại:
“Chu Hoành, anh còn bày đặt cái gì mà trinh tiết liệt phu? Chúng ta tư thế nào chưa thử qua? Giờ còn giả bộ trong sạch với ai cơ chứ?”
Chu Hoành lập tức lao đến, lại bóp chặt cổ cô ta, cả gương mặt phủ đầy sát khí.
“Hứa Chu, tôi còn… còn quay video nữa đấy, em có muốn xem không?” – Lâm Phiên Thiền nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Chu Hoành cười lạnh, siết tay càng mạnh:
“Mày tìm chết.”
Lâm Phiên Thiền bị ép ngửa mặt lên, tiếng cười nghèn nghẹn vang ra:
“Chu Hoành, mày giết tao thì có ích gì?”
Trong giọng nói mềm mỏng như rót mật ấy lại thấm đẫm kịch độc, đôi môi hé mở.
“Mày vĩnh viễn không bao giờ sánh được với ông anh đã chết của mày.”
“Đứa bé trong bụng vợ mày, chẳng phải là máu mủ của anh mày sao?”
16
Cuối cùng tôi vẫn kéo họ ra.
Hóa ra khi đã rút hết tình cảm, nhìn cảnh ấy lại thấy khá hả dạ.
Nhưng nếu xảy ra án mạng thì chẳng hay ho gì.
Chu Hoành hoảng loạn tiến lại gần, thấy tôi lùi về sau, anh ta chỉ có thể cẩn thận đặt tay lên bụng tôi.
“Không sao đâu,” lời anh ta thốt ra càng nhanh, như thể đang tự an ủi mình, “chúng ta vẫn sẽ có đứa bé thứ hai, thứ ba.”
Anh ta đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao.
“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy.”
Khi tôi sắp sinh.
Đội ngũ do Chu Hoành dẫn dắt đã vượt qua khó khăn kỹ thuật, đưa giá cổ phiếu tập đoàn lên một con số kinh khủng.
Truyền hình đang phát sóng buổi phỏng vấn Chu Hoành.
Anh ta thắt cà vạt kiểu Windsor, nụ cười thu liễm, khắc chế:
“Ngày trước tôi quá điên cuồng, đúng là tuổi trẻ bồng bột. Là vợ tôi luôn bao dung, chăm lo cho tôi.”
Anh ta nhìn thẳng vào ống kính, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy tình ý.
“May mắn là dù tôi có chạy đi đâu, khi trở về, cô ấy vẫn luôn đợi ở nơi cũ.”
Anh ta kiêu ngạo đứng đó, như một vị vua trở về lãnh địa của mình.
Chu Hoành tắt màn hình, cúi xuống hôn lên trán tôi.
“Nhìn nữa là anh ngượng rồi.”
Ánh mắt anh ta âm u nhìn bụng tôi, rồi khóe miệng lại cong lên vui vẻ.
“Chúng ta sẽ còn có con, đến lúc đó anh sẽ dẫn em và con cùng đi phỏng vấn.”
Tôi khẽ đẩy anh ta ra.
Dùng giọng nói chưa từng có – kiên định và lạnh lùng.
“Sẽ không còn nữa đâu.”
Đôi mắt hoa đào của Chu Hoành hơi trợn to.
Trong giọng tôi lại xen lẫn một chút vui tươi.
“Chu Hoành, tôi sẽ không đợi anh nữa.”
17
Tôi chống bụng, từ từ ngồi xuống.
Nói rất nghiêm túc:
“Chu Hoành, thật ra tôi đã rất, rất yêu anh, chẳng phải anh biết rõ nhất sao?”
“Khi tôi mới đến nhà họ Chu, anh là người đầu tiên chấp nhận tôi, tôi thật sự biết ơn anh.”
“Lúc anh học trường quốc tế, đặc biệt thích đua xe, tôi đã tự học sửa xe. Mỗi đêm anh lén trốn ra đường đua, tôi đều nấp trong bụi cây, mang theo túi cấp cứu.”
Tôi cười tự giễu:
“Muỗi ngoài đường độc lắm, nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng yêu rất nhiều, cũng sẽ có điểm dừng.”
Cổ họng Chu Hoành trượt lên xuống, liên tục lắc đầu.
“Từ mười hai đến mười tám tuổi, trong bốn năm anh ra nước ngoài, mỗi ngày tôi đều mong anh trở về. Chỉ cần anh quay lại,”
Tôi nhìn anh ta, giọng khẽ như thì thầm:
“Thì tôi sẽ bất chấp tất cả mà bỏ trốn cùng anh.”
“Anh đã trở về, nhưng Lâm Phiên Thiền cũng trở về. Tôi bắt đầu thấy như đang mơ, chờ mãi, mới phát hiện đó là một cơn ác mộng.”
Chu Hoành chớp mắt liên tục, người đàn ông từng đối diện với cái chết của cha mẹ, chịu gia pháp nghiêm khắc của trưởng bối mà chưa từng rơi một giọt lệ.
Cuối cùng, lại bật khóc.
Đây có được coi là vinh quang không?
Khiến một gã công tử chơi bời, không sợ trời không sợ đất phải rơi lệ vì mình.
Tôi hoang mang nghĩ.
Nhưng tình yêu chân thành, sâu nặng, trải dài nửa cuộc đời tôi.
Nếu chỉ đổi lại được một giọt nước mắt nhẹ hẫng.
Thì quá giống một trò cười rồi.
Tôi hít sâu một hơi, nuốt ngược tiếng nức nở vào lòng.
“Có lẽ chúng ta từng yêu nhau, Chu Hoành, nhưng đáng tiếc là không gặp đúng thời điểm.”
“Cho nên, chúng ta hãy dừng lại thôi.”