13
Đồng tử cụ Chu co lại, gậy chống liên tục quật xuống lưng Chu Hoành.
“Ông đây mà sinh ra đứa cháu hiếu thuận như mày, đúng là xui tám đời!”
Tôi cẩn thận ký tên mình lên bản giấy, khóe môi thoáng hiện một nụ cười nhẹ nhõm.
Chu Hoành giật lấy tập giấy, nghiến răng xé nát, từng mảnh giấy như tiếng trút giận.
Anh ta gào lên:
“Tôi không cho phép!”
Vệ sĩ lập tức ghì chặt Chu Hoành.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi ký lại, gân xanh nổi đầy, tức đến run người.
“Hứa Chu, tôi ra lệnh cho cô, tôi không cho phép!”
Vai cụ Chu run bần bật, tát mạnh một cái vào mặt Chu Hoành.
“Còn chưa đủ loạn sao? Đừng quên Chu Chu là thế nào mà đến nhà họ Chu!”
Toàn thân tôi chấn động, quá khứ chợt ùa về.
Cha mẹ gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong cơn gió đổi thay của thời đại.
Kẻ thù ngứa mắt, cài bẫy trong hợp đồng.
Rồi thuê người lái xe, đâm chết cha mẹ tôi.
Năm ấy tôi vừa tròn mười hai tuổi, chưa kịp bừng tỉnh khỏi nỗi đau mất cha mẹ, đã bị chủ nợ kéo đến tận cửa.
Sợ hãi đến sống trong ngày đêm lo lắng.
Bà ngoại bệnh nặng, gạt hết tôn nghiêm cầu xin từng người bạn cũ.
Chính cụ Chu đã bỏ ra hơn nửa gia sản để cứu công ty của cha mẹ, và ở trước giường bệnh của bà ngoại, đồng ý sẽ chăm sóc tôi – đứa bé mồ côi.
Bà ngoại cắm đầy ống trên người, nói một câu phải thở dốc một lần, nhưng vẫn không nỡ nhắm mắt.
“Chu Chu, đứa cháu tội nghiệp của bà. Đừng trách bà, nếu bà có chút bản lĩnh, sao lại nỡ để con…”
Bàn tay gầy guộc như cành khô, siết chặt lấy tôi.
“Nếu thật sự không hợp, thì thôi vậy.”
Bà cố gắng gượng kéo ra một nụ cười.
“Cháu ngoan phải vui vẻ, nào, cười một cái nào…”
……
Nước mắt làm mờ mắt tôi.
Một bàn tay run rẩy, khẽ lau giọt lệ trên má tôi.
Người đàn ông từng kiêu ngạo không ai sánh, cuối cùng cũng cúi đầu.
Giọng run run, ánh mắt đau thương.
“Hứa Chu, em sẽ không thể không yêu tôi, đúng không?”
“Em không thể không yêu tôi.”
14
Ánh mắt tôi cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt Chu Hoành.
Thanh quản như không còn là của mình, giọng phát ra thấp và lạnh.
“Tại sao lại không thể, Chu Hoành?”
“Năm nay tôi đã ba mươi tuổi rồi, không thể làm một con hề chỉ biết chạy theo tình yêu nữa.”
Chu Hoành giật giật khóe môi, nụ cười kia giống như đang khóc.
“Đừng rời bỏ tôi, chúng ta rõ ràng đã ở bên nhau mười bốn năm rồi!”
Tôi không kìm được bật ra một tiếng cười mỉa.
Đúng vậy, mười bốn năm.
Khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, chiếm một nửa đời người.
Mười hai tuổi khi mới đến nhà họ Chu, tôi sợ hãi đến mức đêm nào cũng tỉnh giấc giữa ác mộng.
Là Chu Hoành đã an ủi đứa trẻ khóc nức nở ấy từng đêm.
Tuổi trẻ ngưỡng mộ tình cảm, tôi như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ cứu mạng.
Giống như một chiếc đuôi nhỏ, chết cũng bám theo Chu Hoành.
Khi ấy anh cả Chu Độ còn sống, Chu Hoành chẳng cần tiếp quản gia nghiệp, lại có vô vàn tiền bạc để tiêu xài.
Trên đời có quá nhiều thứ có thể khiến anh ta vui chơi hưởng lạc.
Trong lễ đính hôn năm mười tám tuổi, anh ta bỏ chạy sang Thụy Sĩ trượt tuyết.
Là anh cả Chu Độ đã cài hoa lên ngực, tận tay dạy tôi cách quản lý doanh nghiệp.
Trước khi Chu Độ và tôi kết hôn, Chu Hoành lại từ Mỹ bay về.
Mang theo vẻ phong lưu quen thuộc, cười nói với tôi:
“Hứa Chu, bận cái gì thế?”
Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng, nhưng trái tim lại tĩnh lặng như Biển Chết.
“Chu Hoành, tôi đã cho anh cơ hội rồi.”
Chu Hoành như thể cuối cùng tìm được thuốc giải, khóe môi nhếch lên một chút.
“Chỉ cần không ly hôn, cái gì tôi cũng thay đổi.”
Đôi mắt anh ta sáng rực vì phấn khích.
“Đúng, đúng, tôi sẽ giải quyết Lâm Phiên Thiền trước.”