- Trang chủ
- Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
- Chương 39: Chương 39
Chương 39: Chương 39
Truyện: Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Hết
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đội trưởng của đội Một chạy từ đê sông về để đuổi theo vợ, đội viên của đội Một thì chẳng ai còn tâm trí làm việc, len lén bàn tán râm ran, nói rằng con dâu nhà họ Liêu bỏ trốn, đều là do mấy trí thức trẻ ở điểm trí thức gây ra, nói gì mà kỳ thi đại học sắp được khôi phục, khiến con dâu nhà họ Liêu lung lay ý chí.
Thím Liêu nhớ lại, trước khi cháu dâu bỏ trốn, từng đến đội Một tìm Tạ Tiểu Ngọc, thì thầm nói gì đó. Bà ta xông tới trước mặt Tạ Tiểu Ngọc: “Tạ Tiểu Ngọc, chắc chắn cháu dâu tôi đã nói với cô chuyện muốn bỏ trốn, sao cô không báo trước!”
Phúc Sinh đá một cục đất, bay trúng đầu gối thím Liêu, bà ta cách Tạ Tiểu Ngọc chưa tới một mét đã đập đầu xuống đất, sưng một cục u to tướng, bò dậy định tát Tạ Tiểu Ngọc thì bị bà Trần đẩy ra.
Bà Trần cau có nói: “Cháu dâu bà đúng là có đến, mấy người chúng tôi đều có mặt, Tiểu Ngọc căn bản không nói chuyện với cô ta, cô ta bị bơ nên tự bỏ đi. Giờ tôi nghi ngờ cô ta không chỉ muốn trốn, mà còn muốn kéo Tiểu Ngọc trốn cùng. Chậc chậc, nhà họ Liêu đúng là biết chọn con dâu ha.”
Mấy bà thím cùng nấu cơm cũng lên tiếng làm chứng: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc hoàn toàn không để ý tới cô ta.”
Thím Liêu chẳng còn lòng dạ nào làm việc, xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, chẳng bao lâu sau, có trí thức trẻ chạy lên đê gọi mấy người đi làm ngoài sông về, nói nhà họ Liêu dẫn người đến điểm trí thức đánh nhau.
Lưu Vân nói với đội trưởng sản xuất một tiếng rồi vội vàng quay lại, lúc Tạ Tiểu Ngọc tan làm đi ngang qua điểm trí thức trẻ thì thấy Lưu Vân trông mệt mỏi, kéo cô lại kể chuyện ầm ĩ xảy ra chiều nay.
Triệu Hà nghe được tin kỳ thi đại học sắp được khôi phục từ Lương Thiên Đông, dù bây giờ vẫn chưa xác nhận, cô ta đã coi đó như cọng rơm cứu mạng, mấy ngày trước đã bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn. Cô ta biết nếu đề nghị ly hôn thì nhà họ Liêu nhất định sẽ kìm chặt không buông, nên giả vờ như không có ý định rời đi, nhân cơ hội đi làm ngoài sông hôm nay, mang theo giấy tờ bỏ trốn.
Triệu Hà mới kết hôn chưa được mấy tháng, hộ khẩu còn chưa kịp chuyển về, cho dù không ly hôn, cô ta vẫn có thể ổn định ở thành phố để thi đại học. Triệu Hà để lại một bức thư, nói cho dù Liêu Đại Dân không chịu ly hôn, đời này cô ta cũng sẽ không quay về nữa, cùng lắm thì cả đời không lấy chồng là được.
Liêu Đại Dân dẫn người đuổi theo không kịp, mẹ chồng của Triệu Hà càng nghĩ càng không cam lòng, dẫn theo chị em dâu và người nhà mẹ đẻ chặn trước điểm trí thức, nói tất cả là do Lương Thiên Đông xúi giục con dâu mình, còn tát sưng cả mặt Lương Thiên Đông.
Lương Thiên Đông cũng phát điên, cầm bình nước sôi ném lại, làm bỏng mấy người, cuối cùng mẹ chồng của Triệu Hà và Lương Thiên Đông đều bị đưa vào bệnh viện huyện.
Triệu Hà bỏ trốn, để lại một đống rắc rối. Lưu Vân nói: “Lương Thiên Đông đã làm xong thủ tục về thành phố, chắc ra viện là về luôn. May mà chị không dính vào cái đống rối ren đó, không thì cô ta đi rồi, nhà họ Liêu lại quay sang trút giận lên chị mất.”
Nhà họ Liêu bị con dâu bỏ trốn, từng đến nhà mẹ đẻ của Triệu Hà tìm một lần, nhưng nhà mẹ đẻ nói không thấy người, không biết Triệu Hà đang trốn ở đâu. Nhà họ Liêu tốn mất mấy chục đồng tiền đi đường mà chẳng tìm được ai, lại chạy đến điểm trí thức mắng chửi mấy lần, nhưng sau khi Lương Thiên Đông xuất viện thì không quay về điểm trí thức mà về thẳng thành phố, khiến nhà họ Liêu không còn chỗ để trút giận.
Mãi đến ngày 21 tháng Mười, đài phát thanh, báo chí đồng loạt đưa tin kỳ thi đại học từng bị ngừng suốt mười năm sẽ được khôi phục, điểm trí thức trẻ hò reo mừng rỡ, nhưng cũng nhanh chóng trở nên căng thẳng. Kỳ thi diễn ra vào tháng Mười Hai, chỉ còn hơn một tháng nữa. Trước khi xuống nông thôn, những trí thức trẻ này ít nhất cũng học đến cấp hai, gần như ai cũng thức đêm học bài đến sáng, đăng ký dự thi năm đầu tiên.
Người cũng hồi hộp không kém là Cao Phân. Thi đại học được khôi phục rồi, chẳng lẽ Tiểu Ngọc sẽ bỏ trốn sao?
Mấy trí thức trẻ khác vì quá phấn khích mà chẳng buồn đi làm, vùi đầu vào ôn tập, đèn dầu ở điểm trí thức trẻ hai ngày nay đều sáng tới tận sáng hôm sau.
Tiểu Ngọc lại quá đỗi bình tĩnh, sách cũng không lật, vẫn còn tâm trí chăm sóc rau trong nhà kính, thái độ của cô giống hệt như cháu dâu nhà thím Liêu lúc sắp trốn đi.
Thật ra, Tạ Tiểu Ngọc đang chờ. Sau khi có tin chính thức khôi phục kỳ thi đại học, chị dâu cô đã gửi thư báo tin: cây nhân sâm núi đã bán được một trăm đồng, đã gửi tiền cho cô. Lá thư tới trước, phiếu chuyển tiền hôm nay cũng đến, do Lưu Vân mang về cho cô.
Tạ Tiểu Ngọc chạy đến căn nhà cũ, nói với Cao Phân đang nấu cơm rằng cô và Phúc Sinh chuẩn bị học lại để thi đại học.
Cao Phân sững sờ, Tạ Tiểu Ngọc thi đại học thì bà không ngạc nhiên, nhưng Phúc Sinh thì sao có thể thi?
“Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, hồi tiểu học Phúc Sinh học có giỏi không?”
Cao Phân hồi tưởng lại, hồi nhỏ Phúc Sinh xác thực là có đi học. Nó tính tình quái gở, thầy cô gọi cũng không trả lời, nhưng lần nào kiểm tra cũng được điểm tuyệt đối. Vì quá không hòa đồng nên thường xuyên bị bắt nạt, học xong tiểu học là nghỉ luôn.
“Ý con là, thông minh của Phúc Sinh cũng có thể dùng để học hành.”
“Dĩ nhiên rồi.” Tạ Tiểu Ngọc cười nói: “Con đã lãng phí hai năm học, năm nay không chắc chắn, học lại với Phúc Sinh một năm, sang năm thi cùng nhau.”
Cao Phân bắt đầu d.a.o động, Phúc Sinh vốn đã thông minh, ai mà chẳng mong nhà có người có tri thức, có văn hóa: “Nhưng mà, cho dù Phúc Sinh thi đỗ, sau này đi làm thì sao? Thành phố đâu có như nông thôn, cứ cắm đầu làm việc là xong, nó không biết giao tiếp, dễ bị tẩy chay lắm.”