- Trang chủ
- Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
- Chương 24: Chương 24
Chương 24: Chương 24
Truyện: Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
- Chương 1: Chương 1
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Hết
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Sáng sớm, Tạ Tiểu Ngọc lại bị tiếng ồn đánh thức. Tay chân cô ấm áp, chẳng lẽ tối qua Phúc Sinh lại giúp cô sưởi tay chân?
Tạ Tiểu Ngọc che miệng cười trộm một lúc, Phúc Sinh thật đáng yêu.
Chỉ tiếc là ngoài kia ồn ào quá. Tạ Tiểu Ngọc mặc quần áo rồi ra khỏi phòng, bên ngoài là mấy đồng chí đội liên phòng của công xã, đúng lúc lại là họ hàng bên nhà thím Liêu. Ai nấy mặt mày hầm hầm, đòi Cao Phân giao Phúc Sinh ra.
Cao Phân đang cãi nhau với họ:
“Bắt người thì cũng phải có lý do chứ, các người bắt con trai tôi Phúc Sinh, tội danh là gì?”
Đội trưởng Tề của đội liên phòng cười lạnh:
“Chúng tôi nhận được tố cáo, Diệp Phúc Sinh nhìn trộm phụ nữ tắm, phải đưa về điều tra.”
“Ai tố cáo? Nhìn trộm là con gái nhà ai, hay là vợ người nào? Mấy người phải nói cho bà già này rõ ràng, nếu không, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
Cao Phân vốn rất đanh đá. Một góa phụ nuôi mấy đứa con khôn lớn, không đanh đá một chút thì sao sống nổi.
Đội trưởng Tề nói:
“Chúng tôi cần bảo vệ sự an toàn của người tố cáo, tạm thời không thể tiết lộ. Chờ điều tra rõ ràng rồi sẽ công bố.”
“Phì!” Cao Phân nhổ một bãi nước miếng thẳng vào mặt đội trưởng Tề.
“Là Liêu Hồng Trà tố cáo đúng không? Con gái bà ta bị Vương Nhị Lai nhìn trộm lúc tắm, thấy Phúc Sinh nhà tôi ít nói liền muốn đổ tội lên đầu nó, còn định kéo nó về làm con rể ở rể, kiếm không công một đứa làm c* li! Tôi tát cho mấy cái, bà ta ghi hận trong lòng, vu oan cho Phúc Sinh. Phúc Sinh đã có vợ rồi, đừng có mà bôi nhọ nó!”
Liêu Hồng Trà xông lên cãi nhau với Cao Phân:
“Chắc chắn là chị chột dạ nên mới bảo thằng ngốc nhà chị chạy trốn! Chính là Diệp Phúc Sinh nhìn trộm người ta tắm!”
Cao Phân tức đến đỏ mặt, quay sang nói với Giang Hoài Sơn:
“Đội trưởng, áp giải Vương Nhị Lai đến đây, trả lại sự trong sạch cho Phúc Sinh nhà tôi!”
“Vương Nhị Lai? Sao lại kéo Vương Nhị Lai vào chuyện này?” Thím Liêu cười lạnh: “Đừng nói là các người đã hứa gì cho gã, định để gã nhận tội thay cho thằng ngốc nhà chị nhé?”
Giang Hoài Sơn nhìn tình hình hôm nay, biết không thể xử lý nhẹ nhàng được nữa. Anh cũng chẳng buồn giấu giếm, bảo bà Trần đại nương lấy ra “tang vật” thu được ở nhà Vương Nhị Lai, rồi gọi mấy đội viên tối qua cùng đi, sang chuồng bò dẫn Vương Nhị Lai ra. Họ vạch tóc sau đầu anh ra cho mọi người xem.
“Chúng tôi đã điều tra rõ ràng. Vương Nhị Lai trộm quần áo phụ nữ trong làng, còn nhìn trộm người ta tắm. Tối hôm qua bị bắt tại trận ở điểm trí thức trẻ. Vết thương sau đầu anh ta là do tối hôm đó, khi đang rình trộm phía sau nhà bếp nhà thím Liêu, bị Phúc Sinh dùng đá ném trúng. Anh ta đã đến trạm y tế băng bó, chúng tôi cũng đã xác nhận với nhân viên y tế rồi.”
Bằng chứng rõ ràng. Thím Liêu không nhận cũng không xong. Nhưng bà ta vẫn cố chối, không chịu nhận tội. Vương Nhị Lai vốn đã nổi tiếng là đồ vô lại trong làng, bà tức đến nỗi sôi máu. Con gái nhà bà sao không nói sớm? Giờ thì biết xoay xở thế nào đây!
“Vương Nhị Lai nhìn trộm mấy cô trí thức tắm, nhưng không chứng minh được là anh ta từng đến nhà tôi. Đừng có bôi nhọ nhà tôi nữa!”
Cao Phân vốn dĩ vẫn còn nghĩ đến danh tiếng của con gái nhà người ta, nhưng Liêu Hồng Trà lại dám lên công xã tố cáo, con gái bà ta rõ ràng biết Phúc Sinh bị oan mà không ngăn cản, cũng không đứng ra làm chứng, chuyện này khiến bà giận tím mặt.
Bà lập tức giật miếng giẻ trong miệng Vương Nhị Lai ra:
“Chính mày nói đi, chuyện xảy ra đêm đó là thế nào?”
Vương Nhị Lai trong lòng biết hôm nay mình coi như xong rồi. Đội trưởng đội liên phòng lại có quan hệ họ hàng với nhà thím Liêu, nếu gã mà trở thành con rể nhà bà ta, biết đâu còn có cơ hội xoay chuyển tình thế.
Thế là gã lăn một vòng đến chân thím Liêu, gào khóc:
“Thím ơi, hôm đó là cháu rình trộm phía sau nhà, cháu nguyện ý làm con rể ở rể nhà thím, sau này sẽ hiếu thuận với thím như mẹ ruột!”
Thím Liêu tức đến nghẹt thở, trợn mắt ngất xỉu tại chỗ.
---
Khi Phúc Sinh từ trên núi hái được nửa giỏ quả đỏ trở về, trò lùm xùm trước cửa nhà đã kết thúc. Những người bu lại xem náo nhiệt cũng đã tản đi, thím Liêu được người ta khiêng đến trạm y tế, còn Vương Nhị Lai bị đội liên phòng bắt đi. Mấy cô gái bị trộm quần áo cũng đã hái lá tì bà về nhà để trừ xui.
Tạ Tiểu Ngọc thường thấy lũ trẻ trong làng hái loại quả đỏ này khi đi cắt cỏ heo ăn, rất ngọt. Mấy quả ở mấy ngọn núi gần đây đã bị tụi nhỏ hái sạch, nửa giỏ quả này của Phúc Sinh chắc là do anh vào tận rừng sâu ít người lui tới mới hái được.
Tạ Tiểu Ngọc bốc một nắm hỏi:
“Phúc Sinh, anh hái nhiều quả đỏ vậy làm gì?” Ăn không hết thì cũng hỏng mất.
Đại Trụ chạy tới: “Chú ba, cháu ăn được không?”
Phúc Sinh lắc đầu: “Không được.”
Thấy Đại Trụ như sắp khóc, anh lại nói: “Nấu mứt quả.”
Đại Trụ mắt sáng rỡ, mứt chắc chắn còn ngon hơn: “Cháu đi nhặt củi!”
“Cháu đi nhặt quả, rửa quả.” Tiểu Ni và Tiểu Trụ cùng nhau khiêng giỏ quả ra sân, ngồi lên ghế con, hái từng quả từ nhánh cây vào chậu.
Chỉ có Tạ Tiểu Ngọc biết, Phúc Sinh lên núi hái quả đỏ là đặc biệt dành cho cô, nấu mứt thay đường đỏ.
Lúc này, cô càng mong sớm được ra ở riêng với Phúc Sinh.
Cao Phân thì lòng vui như mở hội. Cưới Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh đúng là quyết định đúng đắn. Nếu không có Tiểu Ngọc, với tính cách của Phúc Sinh thì ra ngoài cũng chịu thiệt, ở nhà cũng khó sống. Biết bao người nói nhà bà cưới về một “bà tổ tông”, nhưng đâu có biết, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh thật ra là trời sinh một cặp.
Ăn sáng xong còn phải ra đồng, nhưng vì vừa xảy ra chuyện ầm ĩ, nên đã trễ giờ. Tạ Tiểu Ngọc lén vào bếp giúp Cao Phân nấu cơm.
“Mẹ, con có chuyện này muốn bàn với mẹ một chút.”
Cao Phân trừng mắt nhìn cô:
“Nói nhanh đi, đừng úp mở lằng nhằng.”
Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn rất ngon, nhưng nếu không tới phiên cô vào bếp, thì tuyệt đối cô không đụng vào bếp lửa. Lần này tự nhiên theo vào bếp, chắc chắn chẳng có chuyện gì hay. Trong lòng Cao Phân chột dạ, bởi vì bà cảm thấy Tiểu Ngọc và Phúc Sinh rất hợp nhau, nên lại càng sợ con dâu này đòi về thành phố.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười: “Mẹ, con nói rồi mẹ đừng mắng con nhé. Con muốn ra ở riêng với Phúc Sinh.”