Ta giơ tay, thong thả nói:

“Gấp năm lần. Bà ta đưa bao nhiêu, ta ra gấp năm.”

“Hiện giờ ta nguyện ý cho các ngươi một cơ hội — chỉ không biết các ngươi có muốn nhận hay không?”

Đám hắc y nhân liếc nhìn quanh, thấy người của ta vây gấp đôi bọn chúng, liền ghé tai nhau thì thầm một hồi rồi bật cười:

“Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong. Chúng ta nhận đơn này của cô nương.

Chỉ là… cô nương muốn chúng ta giết mẹ chồng cô sao?”

“Bà ta á?”

“Cái mạng ấy trong mắt ta chẳng đáng giá.

Ta muốn các ngươi đưa một người vào chỗ đó.”

【Nữ chủ tung chiêu lớn rồi! Há há há! Lấy gậy ông đập lưng ông, mong đợi ghê!】

【Có tiền thật là sướng, trực tiếp phản đòn luôn】

Ngoài ra ta còn trả thêm bạc, mua một tờ khẩu cung ghi rõ mẹ chồng ta đã thuê người ám sát ta.

Trong đó có kèm theo túi thơm của bà tử thân cận cùng bạc trắng làm bằng chứng.

Tóm được điểm yếu của bà ta, tâm tình ta sảng khoái vô cùng.

Chỉ đợi ngày mai thu lưới.

14.

Sáng sớm hôm sau, ta dẫn theo đông đảo hạ nhân hùng hổ kéo tới viện của mẹ chồng.

Đẩy cửa bước vào, bên trong im ắng lạ thường.

Ta cố ý cất giọng gọi lớn:

“mẹ chồng? mẹ chồng? Người dậy chưa ạ?”

“Ồn ào chết đi được… ngươi sao còn sống… á… á… ngươi là ai, sao lại nằm trên giường ta?!”

Mẹ chồng thét lên kinh hãi, ta liền dẫn đám nha hoàn, bà tử xông vào trong.

Chỉ thấy trong phòng, xiêm y của mẹ chồng vứt bừa bãi dưới đất, lẫn cả áo vải thô của một nam nhân.

Là… Phúc Quý.

“mẹ chồng… người…” Ta giật mình, đưa tay che miệng, vận hết tài nghệ diễn xuất một đời, nức nở nói:

“Người… các người… ôi mẹ chồng sao người hồ đồ đến vậy…”

Mẹ chồng sợ đến mức nói không nên lời, vẫn là bà tử bên cạnh vội kéo chăn lên che thân bà ta.

Còn Phúc Quý thì mặt tái xanh, cuống quýt bò xuống đất quỳ rạp, không dám lên tiếng.

Hắn rõ ràng đáng lẽ đang tuần tra ở ngoại viện, vì sao lại ở nội viện? Lại còn… trên giường lão phu nhân?

Ta cầm lấy cái yếm đỏ thắm của mẹ chồng, lại nhặt thêm thắt lưng màu lam nhạt của Phúc Quý.

“mẹ chồng à, dẫu lão Hầu gia đã khuất, Hầu gia cũng đi rồi, người cũng không thể không màng lễ pháp như thế.

Huống hồ trong bụng Tri Thu còn mang cốt nhục Hầu gia. Chuyện này mà truyền ra, Hầu phủ chúng ta sao còn mặt mũi nhìn thiên hạ nữa?”

Mẹ chồng cuối cùng cũng lấy lại thần trí, sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Ta sai rồi, ta không nên chống đối ngươi. Tha cho ta đi…”

Danh tiết đối với nữ nhân là điều tối trọng.

Khi lão Hầu gia mất, mẹ chồng ta một mình nuôi dưỡng Cố Lâm, còn được Thánh thượng ban lời khen là “trung tiết liệt phụ”.

Nay cho dù bà ta biết rõ là bị ta gài bẫy, thì cũng không thể biện bạch nổi.

Bởi lẽ hôm nay ở đây có quá nhiều người, chỉ cần lời đồn thoáng lan ra cũng đủ để bà ta treo cổ cả trăm lần.

“Người đã biết hậu quả, vì sao còn hết lần này đến lần khác hại ta?

Ta vào phủ ba năm không có con, chẳng lẽ không phải do bà và phu quân ngày ngày bỏ thuốc vào cơm canh ta đó sao?”

“Nói đến phu quân ta, hôm đưa tang ta đã nói quan tài có động tĩnh, bà không tin. Bà tự tay ép chết hắn.”

“Nói cho cùng, kẻ giết hắn… lại là bà đấy, ha ha ha!”

“Không thể nào! Không thể nào! Là ngươi! Là ngươi giết con ta!”

Mẹ chồng ta điên dại gào lên, khóc cười đan xen, ánh mắt lạc thần.

Ta gom cái yếm, thắt lưng và tờ khẩu cung lại một chỗ, hờ hững ném xuống.

Lạnh lùng buông lời:

“Nếu người còn dám giở trò, ta sẽ đem tất cả giao cho quan phủ.”

Phúc Quý theo ta ra cửa, quỳ trên đất:

“Phu nhân, ta đã giúp người xử lý thi thể của Hầu gia, vì sao người vẫn không chịu buông tha cho ta?”

Ta mỉm cười.

Một hạ nhân… có tư cách gì nói chuyện điều kiện với ta?

“Hầu gia nuôi Tri Thu ngoài phủ suốt ba năm, ngươi chẳng lẽ không biết gì sao?

Việc mẹ chồng hạ độc hại ta, chẳng phải cũng là chủ ý của ngươi ư? Ngươi nhìn rõ thời cuộc, biết chọn phe.”