QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ánh mắt bà ta trừng lớn, hai mắt lồi ra, rồi bất ngờ cổ nghiêng sang một bên, tức đến ngất xỉu.

【Chỉ thế thôi sao? Chiến lực bằng không à?】

【Biết thế thì lúc ở linh đường phát điên luôn cho rồi, làm một đám tang hai người cho tiện!】

【Đừng quên, chuyện vẫn chưa xong đâu — còn ả ngoại thất kia. Hôm đó ả nói là mình mang thai, nên nam chủ mới vui sướng đến vậy】

Mang thai?

Trời cao đúng là thương ta.

Ta thử khẽ nôn khan một chút.

Ừm, chẳng lẽ… ta cũng nên mang thai một lần… chơi chơi?

12.

Mẹ chồng nằm liệt trên giường suốt bảy ngày mới hồi tỉnh được.

Mà ta thì mỗi sáng đều cố ý bưng một chén thuốc nguội qua viện bà ta, đứng trước cửa làm bộ làm tịch một phen rồi bỏ đi.

Còn chuyện ăn uống trong phủ, ta một đồng cũng không bỏ ra trợ cấp.

Sổ sách trong phủ đã cạn bạc từ lâu. Để tổ chức cho Cố Lâm một đám tang cho có thể diện, mẹ chồng còn phải bán đi hai khu vườn trong tay, giờ lại càng túng quẫn hơn.

Bà tử trong phòng bà ta đến mấy lượt, đều là muốn xin bạc mua thuốc.

Thế nhưng, ta nay đã chẳng còn là quả hồng mềm dễ nắn.

Ta thong thả ngắm lớp móng tay vừa bôi đỏ thắm, nhàn nhạt nói:

“Mẹ chồng ta tuổi tác đã cao, lại gặp cảnh tang tử, thân thể yếu nhược cũng là điều thường tình. Cổ nhân có câu, thuốc nào cũng có ba phần độc. Ta đây là đang vì người mà lo nghĩ.”

“Hay là do các ngươi hầu hạ chẳng tận tâm, lại còn tìm cớ đổ lỗi? Trong viện của các ngươi, suốt ngày ríu rít ồn ào, hỏi xem làm sao người có thể dưỡng bệnh cho yên?”

Thấy ta không ăn mềm, cũng không sợ cứng, đám bà tử chẳng làm gì được, đành phải hậm hực bỏ đi. Mẹ chồng tức quá, lại nằm thêm hai ngày.

Mà ta chẳng có hơi đâu bận tâm đến bà ta.

Suốt ngày ta dẫn Hải Đường đi kiểm tra các cửa tiệm hồi môn dưới trướng, xử lý hết tay chân mà Cố Lâm từng gài vào, còn kiểm lại toàn bộ sổ sách, bận rộn vô cùng.

Không ngờ mới mấy hôm, mẹ chồng đã khoẻ lại, còn dẫn người tới sân viện của ta làm uy làm quyền.

“Giờ dù con ta có mất rồi, ngươi vẫn là con dâu Hầu phủ, vẫn phải hiếu thuận hầu hạ ta!”

“Ngươi lại không chịu cho ta uống thuốc, còn sỉ nhục bà tử bên cạnh ta. Bà ta là nha hoàn hồi môn của ta đấy!”

Mẹ chồng trợn mắt, lông mày dựng đứng, rõ ràng là không moi được bạc trong tay ta thì quyết không bỏ qua.

Cho đến khi ta trông thấy Tri Thu đang đứng bên cạnh bà ta, liền hiểu ngay mọi chuyện — muốn ta nuôi con cháu đích tôn giùm đây mà.

“Người nói vậy oan cho con rồi. Bà bệnh, con dâu sáng nào cũng dậy từ canh năm đến viện dâng thuốc, là bà tử không cho con quấy rầy đó thôi. Giờ sao lại đổ vạ cho con?”

Ta lập tức nhập vai, giả vờ yếu đuối, đáng thương.

Có điều mẹ chồng chẳng thèm nể tình, trừng mắt hét lớn:

“Ngươi giảo hoạt miệng lưỡi, ngay cả con trai ta cũng bị ngươi gài bẫy! Ngẩng đầu ba thước có thần minh, người như ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Phải đó,” ta nhếch môi cười lạnh, giọng như rắn độc trườn qua:

“Những kẻ thích bày trò tính toán, chẳng đủ tư cách bước lên chính điện, chắc chắn đều phải xuống địa ngục.”

【Há há, nếu có báo ứng thì chắc bà là người chết trước đấy】

【Nữ chủ thay đổi rồi, chẳng giống như trước nữa, cốt truyện cũng lệch luôn, còn hòa thuận cái khỉ gì】

【Hầu gia chết rồi còn mong hồi vãn? Bản đen hóa mới là đỉnh!】

Mẹ chồng nghẹn lời, càng thêm tức giận.

“Hôm nay ta tới đây không phải để tranh cãi với ngươi. Ngươi vào phủ ba năm mà không sinh được mống nào, nay Lâm nhi không còn nữa, Tri Thu đang mang cốt nhục của nó trong bụng.

Ta sẽ để nàng ấy nhập phủ, ngươi phải chăm lo dưỡng thai cho tốt. Đây cũng là con đường sống duy nhất còn lại của ngươi đấy!”

Ta móc tai, chẳng buồn để tâm. Một Hầu phủ rỗng ruột thì có gì đáng giá?

Nhưng với việc làm ăn của phụ thân thì vẫn có chỗ dùng được.

Ta chìa tay về phía mẹ chồng, khiến bà ta giật nảy mình.

“Ngươi… ngươi muốn lấy mạng ta sao?!”

“Lấy mạng người làm gì, ta chỉ muốn lấy tiền thôi mà,” ta bật cười khinh bạc.

“Ngươi… con của nàng ấy sinh ra sẽ ghi tên dưới danh ngươi, chẳng phải là con của ngươi sao? Nuôi con mình mà còn muốn ta bỏ bạc?”

“người nói thế không đúng rồi. Đừng nói là nam hay nữ, ngay cả việc có sinh ra nổi hay không cũng còn chưa biết. Ta đây sao có thể lấy hồi môn của mình ra mà chi? Nói ra ngoài cũng khó nghe lắm a.”

Tri Thu nãy giờ đứng im lặng, giờ mới dần hiểu ra — lão phu nhân căn bản không thật sự muốn ta chăm sóc nàng ta, mà là Hầu phủ thực sự không còn một đồng bạc nào.

“Ta mặc kệ!” Tri Thu tức tối, giọng the thé:

“Ta đang mang huyết mạch duy nhất của Hầu gia, ăn uống mỗi ngày không được thiếu, tổ yến cũng phải có! Phòng ngủ phải là phòng tốt nhất!

Ta phải được nhập phủ với thân phận quý thiếp! Nếu không, ta sẽ phá bỏ cái thai này!

Tùy các người tự mà tính!”

Nói xong liền quay người bỏ đi, mẹ chồng vội vàng đuổi theo, dỗ dành một hồi mới khiến nàng ta nguôi ngoai.

Ta chẳng rõ hai người họ đã bàn bạc thế nào, chỉ biết đêm ấy… có một nhóm hắc y nhân lặng lẽ xâm nhập vào viện của ta.

【Cuối cùng cũng tới rồi! Mẹ của nam chủ bắt đầu ra tay với nữ chủ!】

【Nữ chủ không chịu bỏ bạc, con trai thì chết rồi, bà ta nhất định hận đến tận xương — giờ muốn nữ chủ phải chết】

13.

Thế nhưng chờ đến khi đám hắc y nhân vừa lọt vào trong sân viện của ta, ta liền vỗ tay một tiếng.

Thị vệ cùng tiểu đồng lập tức giơ đuốc sáng rực bao vây khắp bốn phía, trong viện tức thì đèn đuốc sáng choang như ban ngày.

Lũ hắc y nhân lập tức cuống cuồng, bị bắt quả tang tại trận.

Hải Đường khiêng ghế ra, đỡ ta ngồi xuống. Ta khẽ chỉnh lại áo choàng, rồi nhàn nhã hỏi:

“Mẹ chồng ta cho các ngươi bao nhiêu bạc?”

“Bớt nói nhảm! Cầm tiền của người, thay người giải tai họa!”

Tên cầm đầu hắc y nhân giơ đao, mặt mày hung tợn nói.