QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Tam Nương thân nữ nhi yếu đuối, bao năm một mình nuôi đệ đệ, vừa làm cha vừa làm mẹ, sáng sớm tối muộn, bán đậu nuôi đệ đẹ, còn cho nó đi học.

Bao khổ cực, người thường khó tưởng tượng nổi.

Nàng không cần danh phận chính thất cao sang.

Nàng chỉ cần một cuộc sống yên ổn, đủ ăn đủ mặc, không còn phải dãi nắng dầm mưa, không còn nỗi lo cơm áo.

Nàng muốn một bờ vai thực sự có thể dựa vào.

Chứ không phải miếng bánh vẽ không bao giờ với tới.

Lâm Kiều thì “có tình uống nước cũng no”.

Nhưng Tam Nương thì không.

Thế nên thời gian ấy, đậu thừa bán không hết, cha ta gom hết.

Bị lưu manh quấy rối, cha ta ra tay cứu giúp.

Tiểu đệ nàng thiếu tiền học, cha ta trả thay.

Cha ta lại tặng nàng châu báu, lụa là; tặng em trai nàng văn phòng tứ bảo, sách vở.

Nàng đã bị chinh phục.

Yêu hay không yêu thì chưa rõ, nhưng rõ ràng cha ta đã cướp được trái tim nàng.

14

Cha ta muốn nạp thiếp.

Nạp chính người phụ nữ mà con rể hắn mê mẩn.

Nghe thật vòng vo, nhưng đúng là thế.

Mẫu thân phản đối, liền đem chuyện ra khóc lóc trước mặt đại tỷ và đại ca, muốn bọn họ ngăn cản.

Ta bèn giúp cha ta cùng Tam Nương biên một thiên tình sử lãng mạn.

Đại tỷ nghe xong, lập tức đổi phe.

Trong đầu tỷ ấy chỉ toàn gió trăng.

Tỷ khuyên mẫu thân:

“Chân tình không phân biệt tuổi tác, địa vị. Con rất khâm phục Tam Nương, vì người mình yêu mà dám bất chấp thế tục, không màng danh phận. Nương đừng quá hẹp hòi.”

Mẫu thân mắng:

“Chân tình cái rắm!”

Còn đại ca thì càng chẳng đứng về phía bà, bởi hắn cũng là đàn ông.

Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện thường.

Trong phòng hắn vốn đã có một thiếp, một nha hoàn thông phòng, đều do mẫu thân đứng ra nạp khi tẩu tẩu mang thai.

Cuối cùng, mẫu thân phải quay sang cầu xin ta:

“Ngươi nay là thế tử phu nhân, lời ngươi nói, cha ngươi sẽ nghe.”

Tình cảm bà dành cho ta rất phức tạp, vừa mong ta sống tốt, lại vừa ghen tị nếu ta quá tốt.

Nếu ta sống tốt, có thể nâng đỡ nhà mẹ đẻ.

Nếu ta quá tốt, bà lại đố kỵ.

Đại tẩu đến giờ vẫn chưa xuất giá, hỏi yêu cầu gì, chỉ nói “phải có cảm giác”.

Cảm giác cái khỉ gì.

Bao năm qua gặp không ít người, chẳng thấy chị ấy động lòng với ai.

Mẫu thân hy vọng đại tỷ có thể gả cao hơn ta.

Nhưng nhìn tình hình, có thể xuất giá đã là may.

Ta nhìn bà, dịu dàng:

“Chỉ là một thiếp thôi, nương cần gì lo? Nuôi ăn nuôi mặc là đủ. Cho dù nàng ta sinh con trai, cũng đâu tranh nổi với đại ca? Huống chi, nàng ta đã gả đi, thế tử còn nhớ nhung làm gì? Khi ấy, vị trí của con càng vững, tiền đồ đại ca cũng càng đảm bảo, chẳng phải tốt sao?”

15

Mẫu thân đành nhượng bộ.

Thật ra, không nhượng bộ cũng chẳng còn cách.

Nếu chủ động một chút, còn được cha ta nhớ ơn.

Khi bụng ta đã sáu tháng, cuối cùng Lâm Kiều mới biết Tam Nương gả đi.

Mà gả cho chính cha vợ hắn.

Lại chỉ là làm thiếp.

Hắn lập tức bùng nổ.

Bao mưu toan, bao nhẫn nhịn, tất cả tan thành mây khói.

Hắn khí thế hung hăng, tìm ta tính sổ.

“Triệu Uyết Hoa, có phải ngươi làm đúng không? Là ngươi giở trò phải không?”

Ta giả bộ ngây thơ:

“Phu quân nói gì thế?”

“Tại sao Tam Nương lại thành thiếp của cha ngươi? Ngươi đã làm gì?”

Ta nhún vai:

“Ta có làm gì đâu. Bọn họ yêu nhau, ta có cách nào?”

Hắn ném vỡ chén trà:

“Yêu nhau cái gì! Tam Nương sao có thể thích lão già ấy? Ta biết rồi, là ngươi và cha ngươi giở trò, cưỡng ép dân nữ đúng không?! Triệu Uyết Hoa, lòng dạ ngươi độc ác quá! Một nữ tử tốt đẹp như Tam Nương, sao ngươi nỡ để nàng thành thiếp cha ngươi?!”

Hắn còn khóc.

“Ngươi hủy hoại tất cả, Triệu Uyết Hoa, ngươi hủy hết mọi thứ của ta! Ta sẽ không tha cho ngươi!”

Ta cười nhạt:

“Không tha là sao? Là đợi đến lúc ta sinh, mua chuộc bà đỡ, khiến mẹ con ta một xác hai mạng?”

Hắn sững sờ nhìn ta.

“Ta đã biết hết, mẫu thân ngươi nói cho ta rồi.”

Ta nhếch môi cười lạnh:

“Ngươi nghĩ ngươi có địa vị trong phủ sao? Hề, chỉ là hề nhảy nhót. Không ai quan tâm ngươi, ngay cả mẹ ngươi cũng chẳng yêu thương ngươi. Chỉ cần ta sinh được con trai, ngươi lập tức bị vứt bỏ!”

Mắt hắn đỏ ngầu, lộ vẻ muốn giết ta.

Hắn chưa bao giờ là người hiền lương.

Cũng chẳng có bao nhiêu đầu óc.

Đang cơn phẫn nộ, bị ta châm ngòi, hắn vươn tay bóp cổ ta.

Lần này ta không tránh.

Bàn tay hắn siết từng chút, mặt mày méo mó hung tợn, ánh mắt lóe sát ý.

Hắn thật sự muốn giết ta.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn bị kéo ra, lại bị đá một cước, còn bị tát thêm một cái.