Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Nương!” Ta vội lấy tay che tai, né đầu sang cửa sổ, vén rèm thở mạnh một hơi.
“Con nhãi này, rốt cuộc có bản lĩnh không?” Bà không buông tha, tiếp tục rướn người, mặt mày toàn vẻ tò mò, chẳng còn chút dáng vẻ nghiêm túc của một bà mẹ chồng khuôn mẫu.
Ta giả vờ không nghe, nhưng chẳng chịu nổi bà quấn lấy không buông.
Cắn răng một cái, ta quay đầu lại, nói ra một sự thật long trời lở đất:
“Con trai nương… dở tệ! Là con cho hắn uống thuốc mới chịu từ thư phòng bò về!”
Lữ Phượng Vân lập tức xụ mặt, quay về ngồi nghiêm chỉnh, cũng vén rèm lên ngó ra ngoài.
Suốt dọc đường về Thượng Quan phủ, hai người không nói một lời.
Lúc chuẩn bị xuống xe, bà kéo tay ta, ngập ngừng nói:
“Kiều Kiều này… thứ thuốc con cho Thập Nhị dùng, có thể… cho phụ thân hắn dùng chút được không?”
19
Thượng Quan Thập Nhị nhận mật chỉ xuất kinh, đến Tùy Châu điều tra một vụ án tham ô.
Nghe Lục Bình – người theo cùng – nói, vụ án này dính líu đến nhiều quan viên, thậm chí còn có liên quan đến thổ phỉ, quan hệ chằng chịt khó lường.
Ta xưa nay vẫn nghe danh Tùy Châu là nơi loạn lạc, giờ lại còn dây dưa đến quan lại.
Chuyến này Thượng Quan Thập Nhị lại âm thầm xuất hành, ngoài Lục Bình ra chỉ mang theo hai gã sai dịch.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, lòng dạ cứ thấy bất an.
Thế là nhân lúc chàng ngủ say, ta lén dậy hạ độc.
Loại thuốc ta điều chế sẽ chỉ khiến người uống suy nhược, hôn mê, không tổn hại căn cơ, đủ để qua mặt ngự y.
Chỉ cần hắn bệnh, Hoàng Thượng ắt sẽ sai người khác đi Tùy Châu thay.
Nhưng ta đã quá coi thường con hồ ly như hắn — Thượng Quan Thập Nhị bắt quả tang ngay tại chỗ.
Nói ra cũng trách ta, lần đầu hạ độc, lại còn là với phu quân mình, nên vừa hồi hộp vừa phấn khích đến mức tay chân run lẩy bẩy.
Thế nên khi hắn giơ cái yếm đỏ của ta lên — cái yếm đã dính đầy thuốc độc — ta mới vùng vẫy vài cái đã khai sạch.
Hắn siết cái yếm trong tay, gương mặt lạnh như sương:
“Còn nghĩ ra chuyện hạ độc vào yếm nữa, Thẩm Thiên Kiều, nàng thật chẳng tầm thường.”
Ta ủ rũ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng biện giải:
“Hạ chỗ khác thì chưa chắc thành, ai bảo lần nào chàng cũng dùng miệng kéo…”
“Lại còn lý lẽ đầy mình?” Hắn tức đến bật cười.
Mắt ta ửng đỏ, trừng hắn:
“Thiếp không có lý gì? Tùy Châu hiểm nguy như vậy, thiếp không muốn chàng đi, thế là sai ư?”
Hắn thở dài, bước đến, xoa nhẹ đầu ta.
“Kiều Kiều, ăn lộc vua thì phải tận trung vì vua.
Ta không chỉ là phu quân của nàng, mà còn là mệnh quan triều đình. Đạo lý ‘ở vị nào lo việc ấy’, dù ta không nói, nàng cũng hiểu.”
Ta xị mặt, lấy tay áo chàng lau nước mắt:
“Chàng muốn đi thì cứ đi, nhưng phải mang thiếp theo cùng.”
Chàng khẽ lắc đầu, giọng cũng lạnh xuống vài phần:
“Không được, mang nàng theo ta sẽ phân tâm.”
Ta vội giơ bốn ngón tay lên thề thốt:
“Thiếp cam đoan sẽ không khiến chàng phân tâm. Thiếp biết y thuật, lỡ có chuyện gì còn có thể hỗ trợ.
Hơn nữa, thiếp còn có thể…”
“Kiều Kiều.”
Chàng kéo ta vào lòng, cúi đầu dùng môi chặn lại câu nói tiếp theo của ta.
…
Màn giường buông xuống, ta giữ vững phòng tuyến cuối cùng, mãi đến khi chàng gật đầu hứa mang ta đi Tùy Châu, ta mới mãn nguyện thổi tắt nến.
20
Sáng hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh đã chẳng còn ai.
Sờ vào chăn, chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
Ta tức đến mức ném cả gối đi.
Lừa đảo.
Thượng Quan Thập Nhị đúng là đại lừa đảo!
Mưa đầu thu lạnh se, thoáng chốc đã chuyển sang lá rụng cuối thu.
Chàng đi một lần là ba tháng biệt tăm biệt tích.
Ta ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, ngày ngày chỉ mong nhớ về chàng.
Xa cách nghìn dặm, chỉ còn thư tín là cầu nối duy nhất.
Nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại keo kiệt chữ nghĩa, chỉ không ngừng gửi đặc sản về, chứ chẳng có nổi một câu nhớ thương.
Lữ Phượng Vân dỗ dành ta:
“Kiều Kiều, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, đừng lo.”
Ta không lo ư? Sao lại không lo?
Ta chỉ đang chờ chàng về, rồi sẽ cắn cho chàng một miếng thật đau!
Trời đông không gợn mây, vó ngựa dẫm lên tuyết trắng, phát ra tiếng răng rắc.
Thượng Quan Thập Nhị cưỡi ngựa từ xa vẫy tay với ta.
Ta chạy nhào tới, chàng kéo ta lên ngựa, dùng râu cọ lên má ta.
“Kiều Kiều, ta nhớ nàng lắm.”
Vừa ngứa vừa đau, ta không nhịn được véo hắn:
“Đừng ngọt miệng nữa! Chuyện chàng lén lút bỏ đi thiếp còn chưa tha đâu.”
Chàng kéo cương ngựa, ôm ta thật chặt:
“Đừng giận nữa, mấy món gửi về, nàng có thích không?”
Ta đấm vào ngực hắn, hừ lạnh:
“Ngay cả một phong thư cũng chẳng viết, ai cần mấy món đó chứ?”
Hắn cười, nắm tay ta đặt lên môi hôn nhẹ, giọng ôn nhu:
“Ta chỉ sợ nàng nhìn thấy bút tích của ta lại càng thêm giận.”
Ta sờ lớp lông hồ ly mềm mại trên áo choàng của chàng, mắt bỗng cay xè, nghẹn giọng nói:
“Khi chàng đi còn mặc đơn y, giờ trở về đã gần đến cuối năm rồi…”
“Ừ.”
Chàng nhìn về cửa phủ đang mở rộng, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn:
“Năm nay, rốt cuộc cũng là một năm đoàn viên.”
21
Đêm khuya, hồng đăng lay động.
Ta mồ hôi đầm đìa, nằm rạp trong lòng Thượng Quan Thập Nhị.
“Chàng chẳng phải là văn quan sao? Sao lại khỏe như võ tướng thế?”
“Nếu ta là tướng quân, thì nàng chính là giặc cướp.”
“Tại sao thiếp lại là giặc cướp?”
Chàng bật cười, kéo ta lên hôn nhẹ lên môi:
“Bởi vì ta muốn công thành đoạt đất, chiếm hữu lấy nàng.”
(Toàn văn hoàn)