Lục Bình cắn ngón tay, mặt mày đầy nghi hoặc: “Vậy phải gọi là Kiều đại nhân sao?”

Thượng Quan nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó tiện tay chỉ ra một hướng: “Biến. Lập tức biến khỏi mắt ta.”

Lục Bình “ồ” một tiếng, cung kính hành lễ: “Thượng Quan đại nhân, Kiều đại nhân, tiểu nhân cáo lui.”

Đợi đến khi bóng người kia khuất hẳn, ta mới vịn vào vai Thượng Quan Thập Nhị cười đến chảy cả nước mắt.

“Lục Bình ngốc nghếch thế sao?”

Thượng Quan Thập Nhị chau mày: “Nàng thích ngốc nghếch?”

Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Chàng nói lạ gì thế?”

Hắn cười mà không cười: “Từ nay về sau, nàng đừng tới Đại Lý Tự nữa.”

17

Quả thực ta cũng không có thời gian tới Đại Lý Tự, bởi bận bịu ở nhà lật giở y thư.

Thượng Quan Thập Nhị bệnh rồi, là loại tật bệnh không tiện nói ra —— bệnh hư tổn nguyên khí.

Hắn suốt ngày âm dương thất thường, nổi giận vô cớ, lại chẳng chịu cùng ta ngủ một giường.

Triệu chứng rõ rành rành, đến đứa trẻ lên ba cũng nhận ra.

Trầm trọng nhất là —— hắn thấy ta mặc cái yếm song liên mà ngày xưa hắn thích nhất, mà mặt không chút gợn sóng.

Vì muốn làm một hiền thê mẫu nghi, ta bận rộn suốt ngày, đến khi trời tối mới bưng một chén thuốc bổ đến thư phòng hắn.

Đêm ấy trăng mờ mịt, tầng mây phủ dày, ánh nến trong phòng qua lớp cửa sổ càng thêm sáng rõ.

Hắn trông thấy ta, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái:

“Sao còn chưa ngủ? Ngày mai chẳng phải phải theo mẫu thân đi dâng hương sao?”

“Không vội,” ta đặt chén thuốc lên bàn, “Chàng uống cái này đi, rất tốt cho thân thể.”

Hắn cau mày: “Là thuốc?”

“Là thuốc,” ta thuận miệng bịa, vì để giữ thể diện cho hắn, “Chỉ là thuốc bổ tỳ ích não, chàng làm việc nhiều, uống vào càng tốt.”

Hắn day mi tâm, trầm ngâm nhìn ta:

“Nàng đang quan tâm ta?”

Ta gật đầu: “Tất nhiên, thiếp không quan tâm chàng thì quan tâm ai?”

Khóe môi hắn cong lên, liếc qua chén thuốc còn bốc hơi, liền nâng lên uống một hơi cạn sạch.

Thấy hắn uống sảng khoái, ta vội đưa khăn tay cho hắn lau miệng.

Trong lúc ấy, ta vô tình liếc ra ngoài cửa sổ —— mây đen dày đặc, gió lớn cuồn cuộn, e rằng sắp có mưa to.

Đột nhiên, vòng eo bị ai ôm chặt lấy, Thượng Quan Thập Nhị từ phía sau ôm tới, đầu vùi vào hõm cổ ta.

Ngứa ngáy khiến ta bật cười, quay người đẩy tay hắn: “Đang yên đang lành chàng làm gì thế?”

Hắn khẽ đáp một tiếng, tay đã đưa tới giải đai lưng.

Vừa lúc ấy Tử Đào tới tìm ta, vừa xa xa trông thấy cảnh tượng kia nơi cửa sổ, liền đỏ mặt che mặt, quay người bỏ chạy.

Ta xấu hổ muốn chết, vùng vẫy định thoát khỏi hắn, nhưng Thượng Quan Thập Nhị lại cúi đầu ngậm lấy vành tai ta.

Cảm giác tê rần lan khắp toàn thân, chân ta mềm nhũn suýt đứng không nổi.

Hắn lấy chân đỡ ta, xoay người đóng sầm cửa sổ, che lấp cả một phòng phong nguyệt.

Hơi thở hắn nóng bỏng, từng cái hôn mang đầy dục vọng, khiến ta vô thức bám lấy vai hắn, lý trí còn sót lại chỉ đủ để khẽ nhắc:

“Không được… đây là thư phòng…”

Hắn cười thấp, bế bổng ta đặt lên bàn:

“Sợ gì? Đại phu Thẩm nàng đã đưa thuốc liệt cho ta uống, lẽ nào lại không đoán được hậu quả?”

Ta chợt tỉnh, kinh hãi nhìn hắn:

“Sao chàng biết là thuốc liệt…”

Hắn vuốt ve gò má ta, chóp mũi kề chóp mũi, thấp giọng nói:

“Kiều Kiều quên rồi sao? Phu quân là người làm ở Đại Lý Tự mà.”

Ta xấu hổ nghiêng đầu, hắn lại ghì vai ta, kéo ta về phía mình.

“Thẩm đại phu, phải có trách nhiệm với bệnh nhân đấy.”

Ngoài phòng, mưa rơi rào rạt.

Trong phòng, uyên ương triền miên.

Một góc bàn, chén thuốc nhỏ vẫn lặng lẽ đứng yên.

Ta mệt đến mức mềm nhũn cả người, nằm vật trong lòng Thượng Quan Thập Nhị, dùng chút sức lực cuối cùng âm thầm thề nguyện:

Lần sau… lần sau nhất định không điều chế thứ thuốc ấy nữa.

18

Chớm thu, một trận mưa đã cuốn sạch dư âm mùa hạ.

Ta theo Lữ Phượng Vân đến Cực Lạc Tự dâng hương, trên đường hồi phủ, xe ngựa xóc nảy vì bùn lầy trơn trượt, ta cuộn người một góc xe, mơ màng ngủ gật.

“Kiều Kiều, đêm qua sấm lớn, có phải dọa đến con rồi không? Nhìn xem, mắt thâm cả rồi kìa.”

“Nương, đêm qua có sấm sao?” Ta ngáp dài một cái, cố mở mắt.

“Có chứ, sấm nổ rung trời, đến mức dọa phụ thân con ngã lăn xuống đất.”

Lữ Phượng Vân nói với vẻ mặt đầy hứng thú, ánh mắt vô tình liếc xuống người ta, rồi bỗng dưng sững lại.

“Sao thế ạ?” Ta nghi hoặc nhìn theo ánh mắt bà, vừa nhìn thì má đã đỏ bừng như lửa.

Vội vã kéo cổ áo che đi vết hồng ám muội còn vương nơi làn da.

“Bảo sao,” bà cười đầy ẩn ý, “nương cứ thấy con có vẻ ngủ không đủ giấc.”

Nói đoạn liền nghiêng người tựa vào vách xe, nhịn không nổi mà bật cười khúc khích.

Ta thẹn quá hóa giận, cắn môi giậm chân: “Nương!”

Lữ Phượng Vân lau khóe mắt, nghiêm giọng lại:

“Thẹn cái gì? Nương cũng từng trải, chuyện này thì có gì mà không hiểu.”

“Hiểu cũng không được cười!”

“Không cười thì không cười, vậy ta nói chuyện nghiêm túc, được chưa?”

Ta chớp mắt: “Nương định nói gì thế?”

Bà ghé sát tai ta, giọng đầy trêu ghẹo:

“Con trai ta… có bản lĩnh không?”