Chương 6

Truyện: TẦN HẬU

Tác giả: Bơ không cần đường

Quay lại chương 1 :

Từ đó một đi ba năm không trở lại.

Ban đầu ta còn nghĩ hắn có khổ tâm khó nói, còn sai Thái y viện điều chế dược thiện bổ thân.

Nào biết, căn bản là hắn chẳng muốn chạm đến ta.

Còn A Xích, nàng ta vốn chẳng phải ngư nữ gì.

Nàng ta là cung nữ Đông cung, từ lâu đã cùng Tiêu Thừa Diệp tư tình qua lại.

Hắn cứ ngỡ có thể che giấu được mọi chuyện khỏi ta.

Nào hay, phụ nữ nhà họ Tần đời đời chưởng quản hậu cung, cả nội đình, đâu đâu cũng là tai mắt của ta.

Từ lúc hắn tự thỉnh suất chinh đi dẹp giặc, rồi hao công tốn sức đưa A Xích xuất cung…

Ta đã đoán ra, họ chẳng tiện lén lút dưới mí mắt ta, mới bày mưu dời địa điểm tư thông.

Ban đầu ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Dẫu sao Tiêu Thừa Diệp là hoàng đế tương lai, đâu thể tránh khỏi tam cung lục viện.

Nào ngờ hắn vì một nữ tử mà điên cuồng đến vậy, giả mất tích, lại còn giả mất trí.

Nếu đã thế, thì giang sơn của Đại Tụy này… thật chẳng hợp trao cho hắn.

Thiên hạ mà họ Tiêu và họ Tần gắng gượng mà có, sao có thể giao cho một kẻ vô dụng mê sắc như thế?

12

“A Thư, ta…” – Tiêu Thừa Diệp ấp a ấp úng, kéo hồn ta về thực tại.

“Điện hạ, sau khi hồi cung, đứa trẻ tất phải được kiểm nghiệm thân phận để nhập ngọc điệp, có đủ tháng hay không, tra một phen là biết.”

Ta khẽ thở dài, rồi tiếp lời: “Ngươi nói xem, ta nên giải thích thế nào với tổ phụ và bá phụ?

Nói rằng, đây là đứa trẻ mà điện hạ nguyện vứt bỏ giang sơn cũng không nỡ buông?

Nếu ngươi thật lòng yêu thích nàng ta, khi còn trong Đông cung, chỉ cần nói rõ với ta một tiếng là đủ, cần gì bày ra cục diện rối ren hôm nay?”

Tiêu Thừa Diệp á khẩu không nói nên lời, sắc mặt lúc đỏ lúc tái.

Một hồi sau, hắn nói nhỏ: “Là ta sai rồi, A Thư. Khi ấy ta chỉ là bị nàng mê hoặc nhất thời, lòng ta… vẫn luôn yêu nàng.

Trước mặt phụ hoàng, nàng nhất định phải giúp ta.”

Thử xem, cái gọi là tình yêu đích thực, cuối cùng chỉ như thế thôi.

Ta nở nụ cười giả lả: “Tất nhiên, phu thê một lòng.

Để A Xích cùng đứa trẻ tạm lưu lại Ngọc Thanh tự, cũng là vì nghĩ cho an nguy của họ.

Dù sao cũng là cốt nhục của điện hạ, ngày sau có cơ hội, ắt sẽ hồi cung.”

“Vậy còn mẫu phi?” – Tiêu Thừa Diệp dè dặt hỏi.

“Đã khỏi bệnh thì cứ theo về cung là được.”

Ta nhếch môi, cười nhạt.

Về phần Trịnh phi… ta đã sớm thu xếp ổn thỏa cho bà ta.

Trên xe ngựa hồi cung, Tiêu Thừa Diệp ngồi không yên.

Hắn không ngừng vén rèm xe, ngoái đầu trông về phía Ngọc Thanh tự.

“Điện hạ nếu lưu luyến, giờ quay về cũng còn kịp.” – Ta lạnh nhạt nói.

Tiêu Thừa Diệp buông rèm xuống, cố làm ra vẻ trấn định: “A Thư lại nói đùa rồi, ta chỉ là lo cho thân thể mẫu phi, đường xa xe xóc, chẳng rõ người có chịu nổi hay không.”

Ta khẽ bật cười.

Vừa nghe có thể hồi cung, Trịnh phi liền bước nhanh như bay, còn đâu dáng vẻ bệnh hoạn yếu nhược?

Xe ngựa đến trước cung môn, từ xa đã trông thấy một đội quân đứng đợi.

Dẫn đầu chính là tam ca ta – Tần Trưng, thống lĩnh cấm quân.

Một thân giáp trụ oai phong, khiến sắc mặt Tiêu Thừa Diệp chợt biến sắc.

“Tam ca sao lại đích thân tới đây?” – Ta làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Tần Trưng chắp tay hành lễ: “Phụng chỉ bệ hạ, đặc biệt đến nghênh đón Thái tử điện hạ hồi cung.”

Ánh mắt chàng quét qua người Tiêu Thừa Diệp, không hề che giấu sự xét nét dò xét.

Tiêu Thừa Diệp cố nặn ra nụ cười: “Phiền Tần tướng quân quá rồi.”

Tần Trưng hừ lạnh một tiếng: “Điện hạ khách khí rồi. Bệ hạ có lệnh, cho vi thần chuyển lời:

Đã bình an vô sự, cớ sao nửa năm không chịu hồi cung?

Triều đình trên dưới đều lo đến phát cuồng.”

Trán Tiêu Thừa Diệp rịn đầy mồ hôi: “Cô… cô… mất trí nhớ…”

“Mất trí?” – Tần Trưng nhướng mày cười cười, chẳng rõ thật giả.

Ta vội bước lên hoà giải: “Tam ca chưa rõ, điện hạ vừa nghe tin muội muội hòa thân, đệ đệ trấn biên, liền lập tức khôi phục ký ức.

Vì vậy mới ngày đêm không nghỉ mà hồi cung.

Chỉ trách… tin tức không truyền đến được cái thôn chài ấy.”

Ta và tam ca khẽ bật cười.

Tin tức mà thiên hạ đều hay, duy chỉ nơi đó là bị phong bế.

Tiêu Thừa Diệp rơi vào cạm bẫy mà chẳng hay biết gì.

13

Đông cung đèn đuốc sáng trưng.

Tất cả cung nhân đều phủ phục dưới đất, nghênh đón Thái tử hồi cung.

Tiêu Thừa Diệp vừa bước vào điện, lập tức có một tiểu thái giám chạy vội tới.

“Điện hạ, có khẩu dụ của bệ hạ, truyền điện hạ tức tốc vào triều diện thánh.”

Sắc mặt Tiêu Thừa Diệp trắng bệch: “Ngay bây giờ?”

Tiểu thái giám gật đầu, hạ giọng: “Nhị điện hạ đã dâng sớ buộc tội điện hạ, hiện giờ các trọng thần đều đã tụ tại Thái Cực điện.”

Trong mắt Tiêu Thừa Diệp thoáng lộ vẻ kinh hoảng.

Ta nhẹ giọng an ủi: “Chớ sợ, ta sẽ cùng đi với điện hạ.”

Một hồi náo nhiệt thế này, bản cung sao có thể bỏ lỡ?

Tại Thái Cực điện, bệ hạ ngự trên long tọa, sắc mặt âm trầm như nước.

Nhị hoàng tử Tiêu Thừa Dực đứng giữa điện, khóe môi mang ý cười lạnh.

“Thần nhi tham kiến phụ hoàng.” – Tiêu Thừa Diệp quỳ xuống hành lễ, thanh âm run rẩy.

Tấu chương trong tay bệ hạ bị ném ra, không lệch một phân, trúng thẳng trán Tiêu Thừa Diệp.

“Ngươi còn biết trở về ư? Trẫm tưởng ngươi đã chết chìm ngoài hải vực!”

Một tiếng quát giận dữ của thiên tử, chúng ta đều đồng loạt phủ phục trên mặt đất.

Máu rỉ ra nơi trán Tiêu Thừa Diệp, hắn không dám thở mạnh.

“Phụ hoàng, không phải thần nhi cố ý không về… là sau khi bị tập kích thì mất trí nhớ…”

“Còn dám nói bậy! Ngươi tự xem tấu chương đi!”

Bệ hạ lấy tay day huyệt thái dương, bị hắn làm cho giận đến không chịu nổi.

Trong bản tấu dâng lên, từng tội danh được liệt kê rành mạch.

Nào là hải tặc tác loạn, nào là ngụy xưng bị thương, trợ dân cứu tế, giả vờ mất trí — tất cả đều là vở tuồng hắn tự biên tự diễn.

Tiêu Thừa Diệp nhìn Tiêu Thừa Dực đứng cạnh, không dám tin: “Nhị đệ… đệ!”

Tiêu Thừa Dực vỗ tay cười: “Thái tử điện hạ, vở diễn của huynh thật đặc sắc. Chỉ là… tất cả là vì điều gì?”

Ta lập tức bước ra quỳ tâu: “Bệ hạ, xin người trách phạt Thái tử nhẹ tay, đều là lỗi của thần thiếp.”

“Thái tử phi thì có lỗi gì?” – Bệ hạ khoát tay, ý bảo ta không cần tự nhận tội thay.

Ta ngẩng đầu, mắt ngân ngấn lệ: “Thần thiếp không sớm nhìn rõ tâm ý của điện hạ, nếu sớm biết, đã sớm ban A Xích cho chàng, thì đâu cần bày ra cơ sự rối ren thế này.”

Tiêu Thừa Diệp đột ngột quay đầu nhìn ta, trong mắt là một mảnh chấn động tột độ.