Kỳ thực, hôm nay phủ doãn xử còn nhẹ tay.
Ngày mai, Hàn Lâm Viện nhất định bãi miễn quan chức của hắn.
Tể tướng Lăng và hoàng đế không chỉ là quân thần mà còn là tri kỷ, hoàng đế sao có thể dung thứ hắn khi dễ Lăng Nhiễm?
“Không lo. Lăng Nhiễm mỗi lần cầu phúc đều đến tiệm chay Toàn Tố vào giờ Dậu một ngày trước để mua điểm tâm. Ta sẽ cho người cướp bạc của nàng rồi anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Lăng Nhiễm và Lăng Vi thân thể yếu mềm, hộ vệ của Tể tướng là mấy nữ võ nô, sao địch nổi mấy tên nhận tiền diễn trò?”
Lục Cẩm Nghiệp hừ lạnh, dù nằm sấp vẫn chẳng sửa nổi cái thói coi người như cỏ rác.
Đúng lúc ấy, Tô Dao đẩy cửa bước vào, hốc mắt ngân ngấn lệ, giọng nghẹn ngào:
“Ba vị ca ca, thật không cần phải vì Tô Dao mà làm đến mức này. Nay danh tiết của muội đã mất, được ở bên cạnh Thế tử hầu hạ đã là phúc phần lớn lao.”
Trần Trác Viễn mím môi không nói, Lục Cẩm Nghiệp thì tức tối đập tay lên giường mềm:
“Tô Dao, ta không cho phép muội nói những lời ấy! Muội nên bốc thuốc cứu người, chứ không phải bị vây trong viện cỏn con mà hoài phí thanh xuân!”
Tô Dao khóc càng lúc càng thảm.
Ta và tỷ tỷ nhẫn nhịn suốt nửa canh giờ, rồi mới rút lui khỏi phủ Tướng quân, gọi một tiểu khất cái tới.
Khất cái kia tin tức linh thông, lật tẩy hết toàn bộ mối quen biết của Lục Cẩm Nghiệp, trong đó có cả đầu lĩnh đám du côn mở sòng bạc ở Tây thành.
Ta móc ra một nắm bạc vụn đưa cho khất cái, dặn rằng:
“Ngươi tìm người canh giữ phủ Tướng quân, hễ có động tĩnh lập tức đến phủ Tể tướng báo tin cho ta.”
Khất cái nhận được bạc, liền chạy biến không thấy bóng.
Ta và tỷ tỷ thuận tay mua hai bộ nam trang thay vào, lập tức lên đường tìm tên đầu đảng côn đồ.
Lục Cẩm Nghiệp muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả bị lũ côn đồ đánh gãy hai chân — cũng chẳng oan uổng gì.
7
Tên đầu lĩnh lưu manh Dương Đại trúng độc của ta và tỷ tỷ, đau đớn lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết.
Ta và tỷ tỷ lạnh lùng đứng nhìn nửa khắc, rồi chậm rãi lên tiếng:
“Chốc nữa người của tiểu tướng quân Lục tới, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
“Hai vị gia xin giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một mạng. Tiểu nhân nhất định sai người bên dưới dạy dỗ hắn một trận nên thân.”
“Đánh gãy chân hắn, rồi ném vào Thanh Xuân Lâu, phải là khu viện tốt nhất.”
Tỷ tỷ ném qua tờ ngân phiếu ba trăm lượng, lạnh giọng cảnh cáo:
“Nếu làm không xong, đừng mơ có giải dược.”
Dương Đại vội vàng dập đầu binh binh, liên miệng vâng dạ.
Trước lễ cầu phúc, ta và tỷ tỷ quả thực sẽ đến tiệm chay Toàn Tố vào giờ Dậu để mua điểm tâm.
Bề ngoài là nói đi lễ Phật cầu phúc cho tổ mẫu, nhưng thực ra là theo sư phụ đi hành y tế thế… à không, trừ gian diệt bạo.
Năm nay vốn không cần đi.
Sư phụ ta biết tỷ tỷ có tử kiếp, hai tháng trước đã một mình lên đường du ngoạn (thực chất là cướp của người giàu giúp kẻ nghèo), không muốn thấy tóc bạc tiễn người đầu xanh.
Hai khắc trước giờ Dậu, ta và tỷ tỷ lên xe ngựa, dẫn theo Bích Đào xuất môn, hộ vệ cải trang thường dân âm thầm theo sau.
Đi ngang con hẻm mà Lục Cẩm Nghiệp từng nhắc, xe ngựa của hắn quả nhiên đã dừng sẵn bên trong.
Ta và tỷ tỷ làm bộ không hay biết, xuống xe như thường lệ, đi bộ về phía tiệm.
Bọn sơn tặc từ trên trời nhảy xuống.
Lục Cẩm Nghiệp xuất hiện đúng như kế hoạch, định diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, nào ngờ tình thế bất ngờ thay đổi, bọn sơn tặc bỏ mặc ta và tỷ tỷ, nhất loạt lao đến vây đánh hắn cùng hộ vệ.
“Ta là tiểu tướng quân phủ Lục, các ngươi không muốn sống nữa hay sao!”
“Dừng tay! Mau dừng tay!”
Lục Cẩm Nghiệp bị đánh đến bò lăn bò lộn, muốn nói thật lại sợ bị ta và tỷ tỷ nghe thấy, đành cắn răng nhịn.
Người của chúng ta cũng thừa cơ nhập trận.
“Ta là Lục Cẩm Nghiệp! Hai nàng kia là thiên kim phủ Tể tướng! Mau dừng tay a!”
Lục Cẩm Nghiệp gào khóc cầu xin, lăn lộn trên đất chẳng khác gì cẩu vật.
Người của ta nhân cơ hội đánh gãy một chân hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, dẫn tới vô số bá tánh xung quanh.
Bọn sơn tặc thấy vậy lập tức tan vào không khí.
Ta cùng tỷ tỷ tiến lên, đứng nhìn từ trên cao, làm bộ ngây ngô hỏi:
“Lục Cẩm Nghiệp, chẳng lẽ ngươi có quen bọn sơn tặc đó sao?”
Con ngươi hắn co rút, giọng run rẩy phủ nhận:
“Không… không quen, ta nghe các ngươi…”
“Chúng ta đâu có kêu cứu.”
Ta thuận chân giẫm nát luôn cái chân còn lại, tiện thể hạ thêm độc dược.
Lục Cẩm Nghiệp lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sơn tặc quay lại, khiêng hắn đi, theo như hẹn sẽ đợi sau viện tiệm Toàn Tố để lấy giải dược.
Ta và tỷ tỷ vào khách phòng thay nam trang, đeo mặt nạ rồi tới gặp Dương Đại.