- Trang chủ
- Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại
- Chương 81: Lưỡi rực rỡ như sen, miệng nở hoa sen trắng*
Chương 81: Lưỡi rực rỡ như sen, miệng nở hoa sen trắng*
Truyện: Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại
Tác giả: Lâm Gian Tuyết
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Không có chuyện ác nào nàng ta không làm
- Chương 3: Nàng vẫn là nàng sao
- Chương 4: Kiếm Đế ngã xuống! Vạn kiếm chôn cùng!
- Chương 5: Ai nấy đều kinh hoàng
- Chương 6: Trước mắt nàng dần dần tối lại
- Chương 7: Chẳng lẽ điên rồi?
- Chương 8: Toàn bộ đều vô ích!
- Chương 9: Hoàn toàn không phải lẽ thường tình!
- Chương 10: Khiến ông nhất thời không thể chấp nhận
- Chương 11: Ít nhiều con cũng giả bộ một chút đi
- Chương 12: Ngươi có hiểu đúng trọng tâm không
- Chương 13: Ẩu đả với bạn nhỏ luôn không dễ dàng
- Chương 14: Không phải thứ có thể hoá giải bằng lý trí
- Chương 15: Nàng ấy đâu có bị điên!
- Chương 16: Vì muội ấy, có thể lưu lại
- Chương 17: Vác đá nện vào chân mình
- Chương 18: Người ta tới để ôm đùi
- Chương 19: Bí cảnh thay đổi bất ngờ
- Chương 20: Nhân tính phức tạp, thỏ đây không hiểu
- Chương 21: Muốn hai bên đấu lẫn nhau hả!
- Chương 22: Cầu xin cô, mau cứu tỷ ấy
- Chương 23: Còn có thu hoạch ngoài ý muốn à?
- Chương 24: Bất chợt tủi thân hay xưa giờ vẫn thế
- Chương 25: Nàng tuyệt đối không chấp nhận trường hợp này
- Chương 26: Không phải sợ "bình hoa"
- Chương 27: Trình độ quá cao không ai theo kịp
- Chương 28: Ta muốn nói chuyện được với ngươi
- Chương 29: Sao lại cố chấp như thế!
- Chương 30: Chênh lệch thông tin quá lớn
- Chương 31: Đương nhiên ta sẽ cứu cô
- Chương 32: Ngăn một kiếm trí mạng vì bà ta
- Chương 33: Thú Đế chí tôn hiện thế
- Chương 34: Im lặng là ánh sao trong đêm trăng
- Chương 35: Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả
- Chương 36: Mấy thần thú này cũng thật nhiều chuyện
- Chương 37: Nàng sẽ trực tiếp đòi mạng bà ta!
- Chương 38: Chỉ sợ ngươi sẽ khó chịu
- Chương 39: Đây chính là bí mật không thể nói ra!
- Chương 40: Sẽ có người xử lý
- Chương 41: Ngươi xem ta đang nói gì
- Chương 42: Ai đã khiến nàng nén giận hơn một nghìn năm
- Chương 43: Chuyện ban ơn lấy lòng cứ giao cho hắn
- Chương 44: Cuộc tổng tuyển chọn tông môn phiên bản mới
- Chương 45: Cơ hội ở đâu, nguy hiểm ở đó
- Chương 46: Vậy ra tất cả đều là mộ của nàng!
- Chương 47: Kiếm Đế ngã xuống, Chân Long tuẫn đạo
- Chương 48: Vì sao chỉ mỗi ta nghe được!
- Chương 49: Quân đã hóa thành người khác, khanh lại thành xương trắng
- Chương 50: Chẳng lẽ, nàng ấy cho ngươi cái đó?
- Chương 51: Dù không hóa mèo, hắn cũng có thể cắn người đấy!
- Chương 52: Đúng là vừa tráng lệ vừa hùng vĩ
- Chương 53: Nàng đời trước hố nàng đời này
- Chương 54: Tất cả là vì Thiên Hạc Tông!
- Chương 55: Rốt cuộc Vân Thiêm Y bị đoạt xá như thế nào?
- Chương 56: Trừ khi ngươi đạt đến nhị phẩm
- Chương 57: Ngươi đừng cái gì cũng biết vậy chứ!
- Chương 58: Vân Kế đã đánh giá quá cao bản thân!
- Chương 59: Nàng vẫn chưa thể chết ở đây được!
- Chương 60: Luân Hồi Ấn, Ấn Luân Hồi
- Chương 61: Ngươi biết chiếm hời thật đấy!!
- Chương 62: Không bằng để bà ấy đi theo ngài
- Chương 63: Nàng phải đi vào như thế nào?
- Chương 64: Tăng cường rồi, mau đi thôi
- Chương 65: Bắt chước cuộc sống con người
- Chương 66: Trầm mặc là thành Vô Ảnh đêm nay
- Chương 67: Chúng bây là ai, thấy cô sao không quỳ?
- Chương 68: Rất anh tuấn đúng không!
- Chương 69: Bổ sung
- Chương 70: Quần anh tụ hội, ngoại đạo họp mặt
- Chương 71: Người sống trên đời, phiền ưu chi lắm
- Chương 72: Đây là sự tích lũy của một vạn năm nghìn năm
- Chương 73: Nàng chỉ muốn đợi Liễu Vạn Linh biểu diễn
- Chương 74: Không tàn bạo đến vậy!
- Chương 75: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Chương 76: Mau cứu Thiên Hạc Tông!
- Chương 77: Đừng lộ liễu quá
- Chương 78: Tình hình không ổn lắm
- Chương 79: Nếu không chấp niệm, khó vào bể tình
- Chương 80: Đừng làm dáng nữa, mau đốt đi
- Chương 81: Lưỡi rực rỡ như sen, miệng nở hoa sen trắng*
- Chương 82: Bị lợi dụng mà không biết, đúng là ngu xuẩn
- Chương 83: Vốn không phải Trận tu!
- Chương 84: Đúng là mèo ngốc
- Chương 85: ... Giết ta
- Chương 86: Thiên địa vạn vật, bắt đầu từ đây
- Chương 87: Ý đồ đáng ghét!
- Chương 88: Ngay cả ngươi cũng không làm được sao?
- Chương 89: Ta sẽ giết mẫu thân của cô
- Chương 90: Là khi phải kết thúc
- Chương 91: Con không phải quân cờ của người
- Chương 92: Mỗi người đều có toan tính, trăm ngả nghìn đường
- Chương 93: Ta muốn vào thành Vô Ảnh
- Chương 94: Một dãy lại một dãy phòng lớn
- Chương 95: Đơn giản thôi, viết bí tịch đơn giản thôi
- Chương 96: Tiền xu thời Chính Đức
- Chương 97: Ta hứng thú với tông môn sau lưng các người
- Chương 98: Sao y phục của con thay đổi rồi?
- Chương 99: Kiếm tu đúng là đáng sợ!
- Chương 100: Đừng có nhát gan như vậy!
- Chương 101: Giới tính vô nghĩa trước thực lực
- Chương 102: Cùng nhau diễn kịch
- Chương 103: Trên đường đi đánh ngất hết!
- Chương 104: Bay mãi, bay mãi
- Chương 105: Nền văn hóa của mấy người trông có vẻ cũng không văn hóa lắm
- Chương 106: Hỏi thì chính là bí mật bất truyền
- Chương 107: Có thể lợi dụng lỗ hổng này
- Chương 108: Nâng cao buông nhẹ
- Chương 109: Còn có niềm vui bất ngờ à?
- Chương 110: Giờ hắn không chịu biến thành mèo nhỏ nữa rồi
- Chương 111: Ai lại mở thần thức quét người lúc đó chứ
- Chương 112: Có phải hắn đến kỳ thay lông không?
- Chương 113: Quỷ khóc sói gào là sao vậy?
- Chương 114: Đừng có mà tới địa bàn người khác làm loạn
- Chương 115: Nghe nói Vô Tướng chân nhân đã ngã xuống
- Chương 116: Tin nào cũng không giống tin tức tốt
- Chương 117: Làm sao dám động thủ trên đầu thái tuế
- Chương 118: Trong ánh mắt của nàng chỉ còn lại bình tĩnh.
- Chương 119: Cứu người quan trọng hơn
- Chương 120: Không thể giải quyết tận gốc vấn đề.
- Chương 121: Đạo này không còn ai ở cấp cao hơn nữa.
- Chương 122: Bởi vì một quyển bí tịch
- Chương 123: Dùng thông tin đổi thông tin
- Chương 124: Phải học cách tự học!
- Chương 125: Ở đây kể lời đồn xưa cho nàng nghe
- Chương 126: Không hổ là kiếm mà nàng chế tạo!
- Chương 127: Hỏi làm gì, đến cũng đến rồi!
- Chương 128: Không phải kỳ ngộ của mình thì không được
- Chương 129: Không ngờ lại là huynh
- Chương 130: Sao nàng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt thế này
- Chương 131: Gặp lại người xưa
- Chương 132: Không thể nói chuyện cũng có thể giao lưu
- Chương 133: Kẻ áp chót dạy kẻ cuối bảng.
- Chương 134: Các ngươi đang làm gì vậy hả!
- Chương 135: Môn phái mới!
- Chương 136: Không phải là sợ ngươi ăn nàng ấy à
- Chương 137: Rối loạn khắp nơi
- Chương 138: Không phải Kiến Địa chân nhân sao?
- Chương 139: Đạo của ta không cô độc
- Chương 140: Ngươi quên ta rồi sao?
- Chương 141: Ngươi đừng có mà ăn vạ!
- Chương 142: Trận đọ kiếm này rất đẹp
- Chương 143: Đừng ép nàng phải ra vẻ
- Chương 144: Phải rồi, Phong Bất Quy là ai?
- Chương 145: Phải báo thù
- Chương 146: Có hơi quen mắt
- Chương 147: Xâu chuỗi mọi thứ
- Chương 148: Bắt được người rồi!
- Chương 149: Vân Thiêm Y nghĩ sao?
- Chương 150: Muốn hỏi thì bắt thôi!
- Chương 151: Mổ xẻ Tông Hạo đi!
- Chương 152: Có nhiều người như vậy sao?
- Chương 153: Sao ngươi lại sống thành ra thế này?
- Chương 154: Còn có ai!
- Chương 155: Không đánh nổi chẳng lẽ không trốn được à?
- Chương 156: Không thể nào chỉ là vì rảnh rỗi đúng không
- Chương 157: Toàn thứ gì thế này!
- Chương 158: Nàng nói chuẩn không sai!
- Chương 159: Ra vẻ xong rồi thì đánh nhanh thắng nhanh đi!
- Chương 160: Chiến, chính là chiến!
- Chương 161: Chúng ta ra tay chứ?
- Chương 162: Trò còn phải học tập nhiều hơn
- Chương 163: Đưa mọi người về thẳng nhà
- Chương 164: Chẳng may bên trong có độc thì sao!
- Chương 165: Sư phụ?
- Chương 166: Quân cờ chôn giấu nhiều năm
- Chương 167: Trò bị ngốc à?
- Chương 168: Đừng nói ra
- Chương 169: Thăm lại chốn xưa
- Chương 170: Tiến vào bí cảnh
- Chương 171: Không cần tìm thêm đất diễn cho mình
- Chương 172: Kết cục - Có duyên gặp lại
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
*Lưỡi rực rỡ như sen: Chỉ người có tài ăn nói khéo léo, lời lẽ rực rỡ, hoa mỹ, và đầy sức thuyết phục.
Miệng nở hoa sen trắng: Chỉ người có khả năng nói ra những lời trong sáng, tốt đẹp, dễ làm người khác cảm động hoặc tin tưởng.
Ngọc Liên nghiêng người tránh thoát lửa Phượng Hoàng.
Mặc dù nàng ta dùng hoa sen nhưng không phải hoa sen thật, chỉ là một loại hóa hình, một hình thái ý niệm mà thôi.
Dù sao thì Ngọc Liên chân nhân cũng là tu sĩ Tình tu thuộc Nhân tộc, không phải hoa sen thành tinh, nào đến nỗi thật sự sợ lửa.
Nàng ta hoàn toàn không nhìn về phía Vân Thiêm Y một lần.
Không phải vì nàng ta không còn mặt mũi đối mặt với sư phụ ngày xưa.
Mà vì Vân Thiêm Y chỉ là một Kiếm tu bát phẩm, thật sự không xứng để một Tình tu nhị phẩm như nàng ta liếc nhìn.
Cho dù nàng còn kiếm phách Kiếm Đế, nhưng trước mắt vẫn là nội đan bát phẩm, nàng có thể làm ra chuyện gì chứ.
Ngọc Liên kết ấn, động tác kiều diễm mị hoặc, lập tức có hai đóa hoa thật lớn xuất hiện bên người chậm rãi xoay quanh nàng ta, hoa sen nở rộ, từ trong đó có một đôi hài tử để tóc chỏm cực kỳ đáng yêu nhảy ra.
Nàng ta chẳng thèm đếm xỉa đến Vân Thiêm Y.
Nhưng Vân Thiêm Y vốn cẩn thận, nàng ta không thể lơ là.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa bé tóc chỏm, Vân Thiêm Y vô thức dùng thần thức quét qua, nhưng ngay sau đó đã lập tức kìm lại, thu hồi thần thức.
Đối diện là Tình tu.
Là tu sĩ có thể khống chế thần thức và ý chí.
Khi thần thức quét qua một lượt rồi quay về, có mang theo thứ gì hay không thì cũng thật khó nói!
Thôi, không cần nhìn.
Ở đài thí luyện Huyền Nhạn này, bất luận là cái gì tới, tới bao nhiêu, cuối cùng cũng đều là vong hồn dưới kiếm nàng.
Mũi giày của Vân Thiêm Y hướng xuống phía dưới một chút, từ mắt cá chân nàng chợt xuất hiện mây mù nhàn nhạt.
Đó là mây mù bảo vệ Lưu Ly Kiếm Cung trong Lưu Ly Ảo Cảnh.
Sau khi nàng thăng lên bát phẩm thì đã cố ý đến Lưu Ly Kiếm Cung nhìn ngắm một vòng, xem mây mù có phân tán đi chút nào không.
Có tan, nhưng không tan hoàn toàn.
Đúng là có nhiều bậc thang lộ ra hơn, ngay cả các loại danh kiếm trưng bày ở hai bên Đăng Thiên Giai cũng lộ ra.
Chỉ là lúc này những danh kiếm kia không thể biến thành kiếm thị nữa, linh lực của Vân Thiêm Y không đủ duy trì cho việc vận chuyển tiêu hao khổng lồ như thế.
Nhưng mà cũng không phải là không có chuyện tốt.
Vân Thiêm Y có thể sử dụng phần mây mù tản đi.
Giống như bây giờ vậy, mây mù ở trong Lưu Ly Kiếm Cung lạnh nhạt vô tình, nhưng khi rời khỏi ảo cảnh nó lại giúp nàng tung người bay lượn trên không trung.
Cũng có thể tạo thành một lớp mỏng bao quanh người, bảo vệ nàng.
Đây đã từng là thuật pháp hoàn chỉnh mà Kiếm Đế Vân Thiêm Y để lại, còn mang theo khí tức của Kiếm Đế.
Trong khoảnh khắc Ngọc Liên cảm nhận được, cả người nàng ta lập tức run rẩy, vô thức lui về phía sau mấy tấc.
Lúc nàng ta lui lại, hai đứa bé tóc chỏm kia lại cười khanh khách, chúng nó giống như là gương đồng đối chiếu, tất cả động tác đều giống nhau.
Vân Thiêm Y không lộ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang liều mạng lục lọi sâu trong ký ức.
Nếu nàng đã từng gặp qua hai đứa bé này thì tuyệt đối không thể không nhớ rõ.
Chỉ là tạm thời không nhớ ra mà thôi.
Hai đứa bé như thể quen thói trêu tức đối thủ, đối với chúng nó mà nói tu sĩ bát phẩm như Vân Thiêm Y chẳng khác gì con kiến, trực tiếp nghiền chết một con kiến thì thật nhàm chán, đương nhiên phải bẻ từng cái chân của con kiến trước, rồi bóp nổ bụng nó, cuối cùng nghiền nát đầu nó mới vui.
Chúng nó vừa phát ra tiếng cười đáng yêu, vừa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay tới hai bên trái phải Vân Thiêm Y, vươn hai cánh tay mũm mĩm ra.
Từ giữa cánh tay ngắn của chúng nó là rải rác mấy mặt gương bạc cao bằng người lớn, vây xung quanh Vân Thiêm Y.
Nhìn thấy những mặt gương bạc này, Vân Thiêm Y cảm giác trong đầu như có một cái hộp nhỏ đột ngột được vặn chốt.
Nàng nhớ ra rồi.
Đây là gương Chiếu Hồn của Ma tu!
Là vật của Tôn Thanh Y!
Đã từng, mấy mặt gương bạc này không phải pháp khí, cũng không bị chia thành nhiều mảnh thế này.
Chúng nó vốn là một mặt của tấm gương hoàn chỉnh rất lớn, vì Tôn Thanh Y nghe nói Vân Thiêm Y sống hơn hai vạn năm mà chưa bao giờ thấy tư thái khi mình luyện kiếm thế nào nên cố ý chế tạo, nghìn dặm xa xôi đưa đến Vô Tướng Kiếm Tông.
Tất nhiên là Vân Thiêm Y rất thích, gương bạc sáng ngời phản chiếu dáng người của nàng, giúp nàng xuất kiếm càng chuẩn xác hơn.
Tấm gương bạc này bầu bạn bên cạnh Kiếm Đế quanh năm suốt tháng, dần dần cũng nhiễm vài phần linh khí, bắt đầu có linh lực vận chuyển giống như kiếm Long Minh.
Nếu là kiếm, Vân Thiêm Y có thể rèn luyện một lần nữa, chỉ là tấm gương này biến dị, nàng lại không thể đập bỏ để rèn thành kiếm, vậy cũng quá không tôn trọng tình nghĩa của Tôn Thanh Y.
Cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là liên lạc với Tôn Thanh Y lần nữa, Tôn Thanh Y vô cùng phấn khởi cầm tấm gương trở về, qua mười mấy năm lại chạy đến báo cho nàng, nàng ta đã luyện thành rồi.
Thứ Tôn Thanh Y luyện hóa chính là bộ gương Chiếu Hồn này.
Chỉ là lúc ấy Tôn Thanh Y không dùng gương này để soi chiếu bất kỳ vị tu sĩ nhất phẩm nào.
Dù là chính bản thân nàng ta, hay là Vân Thiêm Y, hay là Đế Thiếu Cẩm.
Vân Thiêm Y còn nhớ rõ khẩu quyết Tôn Thanh Y từng đọc qua.
Gương Chiếu Hồn, Chiếu Hồn gương... Sau đó là câu gì nhỉ?
Ngay lúc Vân Thiêm Y đang tự hỏi, hai đứa bé tóc chỏm đã non nớt tụng niệm.
“Chiếu hồn gương, gương chiếu hồn, một là sinh hồn, một là tử hồn, một là linh hồn, một là phách hồn.”
“Sinh là để chết, chết hóa thành linh, linh hóa thành phách, phách lại tái sinh.”
“Chiếu hồn gương, gương chiếu hồn, người trong gương, linh trong gương, hồn trong gương.”
“Sinh hồn nhập gương!”
Vân Thiêm Y: “...”
Dài quá!
Lần sau gặp lại cửu thế chuyển kiếp của Tôn Thanh Y, nếu Vân Thiêm Y còn nhớ rõ, nàng nhất định phải nhắc nhở nàng ta lúc thiết kế khẩu quyết phải ngắn một chút mới ngầu!
Những mặt gương bạc đồng thời tỏa ra ánh sáng chói mắt, bắn về phía Vân Thiêm Y.
Vân Thiêm Y cũng không né tránh, trực tiếp bị ánh sáng từ gương bao lấy.
Giữa muôn màu muôn vẻ, như mây như sương, như mộng như ảo.
Thoáng chốc, tỉnh mộng.
Ánh sáng từ gương chỉ bao lấy Vân Thiêm Y trong chớp mắt đã bay tứ tán.
Quả nhiên.
Vân Thiêm Y bình tĩnh xác định suy đoán của mình.
Sở dĩ nàng không nhúc nhích chính là muốn xem thử có phải chuyện như vậy hay không.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai đứa bé tóc chỏm trăm miệng một lời kinh ngạc thốt lên: “Vì sao không có hiệu quả?”
Vì sao?
Bởi vì món đồ chơi này là do Tôn Thanh Y làm!
Tôn Thanh Y vốn làm tấm gương cho nàng, tuy rằng sau đó đã đổi thành pháp khí, nhưng làm sao nó có thể có hiệu quả với tu sĩ nhất phẩm, với Vân Thiêm Y được chứ!
Nàng ta không dùng tấm gương này soi mấy người họ, đơn giản là vì làm thế cũng vô dụng!
Vân Thiêm Y khẽ bật cười.
Nàng không cho đám trẻ tóc chỏm cơ hội biểu diễn nữa, rút kiếm vung lên, trường kiếm nửa trong suốt ở giữa cột đài cũng chấn động theo.
Ngay sau đó, trên đài thí luyện Huyền Nhạn đã không còn hình bóng của Vân Thiêm Y.
“Đi đâu rồi?”
“Đi đâu rồi?”
Hai đứa bé tóc chỏm cũng không ngồi chờ chết, chúng nó nhanh chóng khống chế những tấm gương tản ra xung quanh đài thí luyện Huyền Nhạn: “Gương thu ánh sáng, gương hiện người, người không ẩn, lộ hình tung!”
Chữ “tung” còn chưa nói xong, Vân Thiêm Y đã thoáng hiện ở phía sau một đứa trẻ.
Ôi, nàng nói lại lần nữa.
Khẩu quyết, nhất định phải ngắn.
Nghe mới ngầu.
“Bát Vân Kiếm Vũ!”
Theo bốn âm tiết vang vọng mạnh mẽ, trường kiếm như mưa từ trên trời trút xuống, xa xa nhìn lại kiếm khí phảng phất như thác nước.
Trong cơn mưa kiếm không hề có góc chết như thế, hai đứa bé tóc chỏm ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra đã hóa thành bột mịn.
Vân Thiêm Y hơi nhíu mày, thu kiếm đồng thời mở trận lần nữa.
Nàng dùng kiếm thật, đâm địch nhân thành thịt băm là bình thường, nhưng biến thành tro bụi thì tất nhiên là khác thường.
“Bát Vân Kiếm Vũ, Bát Vân Kiếm Vũ, ha ha, không nghĩ rằng nơi này lại còn có người của Vô Tướng Kiếm Tông.”
Cùng với giọng nam nhân ồm ồm là một bóng người vạm vỡ.
Ánh sáng, sương mù, mùi hương và kiếm khí đều tản đi.
Ngọc Liên và Phượng Hoàng đánh nhau túi bụi ở chân trời, mà trên đài thí luyện Huyền Nhạn ngoại trừ Vân Thiêm Y ra còn có một vị cự hán cao chín thước.
Ôi.
Trong lòng Vân Thiêm Y có phần ghê tởm.
Người cường tráng như vậy mà lại hóa thành hai con đứa trẻ nhỏ, ai nhìn mà không thấy ghê tởm chứ.
Nàng không biểu lộ cảm xúc, thẳng thừng phóng thần thức ra, nếu đối phương là Ma tu thuần túy, đương nhiên nàng có thể quét.
Cự hán chín thước như thể cũng cảm nhận được, gã nhếch miệng cười: “Mi xem đủ chưa?”
Vân Thiêm Y làm như không nghe thấy, sau khi xác định đối phương là Ma tu tứ phẩm, nàng lại triệu hoán mây mù bay lên trời cao.
Đối với Yêu tu, Ma tu và Tình tu, tốt nhất không nên đấu lâu, bởi không biết đối phương có bao nhiêu thuật pháp thiên biến vạn hóa.
Vòng tay bằng đồng trên cổ tay nàng toả ra hào quang màu xanh lục nhạt tiếp thêm linh khí cho Vân Thiêm Y, ở một góc khác, Thố Vinh đứng ở trên trụ đài dùng trận pháp giấu mình, lão cũng đang tiếp thêm linh lực cho Vân Thiêm Y.
Phải dùng một đòn giết địch!
Kiếm Long Minh tỏa ra ánh sáng lam nhạt, thậm chí còn có một vài tia chớp màu vàng hiện lên ở thân kiếm.
Gã cự hán chín thước mấp máy môi, như thể đang nói lời khiêu khích gì đó.
Vân Thiêm Y không nghe lọt vào tai một chữ nào, nàng hít sâu một hơi, nắm chặt chuôi kiếm.
Vô ngã vô kiếm.
Vô tâm vô ma.
Vô động vô hình.
Hai bàn tay trắng, không đâu không có.
Vân Thiêm Y mấp máy môi.
Nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ.
“Vô Cực kiếm thức.”
Giây tiếp theo.
Dường như không có gì xảy ra.
Như thể Vân Thiêm Y chưa từng động đậy.
Như thể trời đất từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi.
Đại hán chín thước không kịp phản ứng, gã còn đang dùng ngón trỏ ngoắc tay với Vân Thiêm Y, ý bảo nàng lăn xuống đánh một trận với gã.
Người duy nhất có hành động, chỉ có Ngọc Liên.
Vừa nổi gió lên, nàng ta đã lập tức cảm ứng được, vội vàng nghiêng mình tránh khỏi lửa Phượng Hoàng, bay vọt về phía đài thí luyện Huyền Nhạn.
“Chạy mau! Chạy mau!”
Đại hán chín thước nghe được giọng nói của Ngọc Liên, rất gần mà rất xa.
Gần, là vì Ngọc Liên như thể ở ngay trước mắt.
Xa, là vì đôi mắt và lỗ tai gã cách cái đầu càng lúc càng xa.
Ngọc Liên rít lên một tiếng thảm thiết từ sâu trong cổ họng, xoay người đạp sen bay về phía sau.
Máu, rất nhiều máu nổ tung tứ tán, văng khắp đài thí luyện Huyền Nhạn.
Ban đầu là cự hán chín thước.
Bây giờ chỉ là máu thịt đỏ thẫm.
Đó là hình dạng của vô số thanh huyết kiếm, mũi kiếm hướng về chính giữa hợp thành kiếm trận hình tròn.
Mà giữa kiếm trận lại có một trái tim màu đỏ thẫm rơi xuống đất.
“Vô Cực kiếm thức...” Ngọc Liên đổ mồ hôi lạnh.
Không ngờ, Vân Thiêm Y chỉ mới là bát phẩm mà còn có thể sử dụng Vô Cực kiếm thức!
Nàng được trợ giúp linh khí từ đâu?
Xem ra, là nàng ta khinh địch rồi!
Ngọc Liên không hề do dự hé mở đôi môi màu hồng nhạt ra, từ trong miệng của nàng ta lại xuất hiện một đóa sen trắng lộng lẫy sáng bừng như trân châu.
Vân Thiêm Y thu kiếm, liếc mắt nhìn qua, vội vàng gọi: “Chiếu Dạ!”
Phượng Hoàng không chút do dự lập tức biến mất trên không trung, lui về Lưu Ly Ảo Cảnh của Vân Thiêm Y.
Lưỡi rực rỡ như sen, miệng nở hoa sen trắng.
Đây là Thuật Triệu Hoán của Tình tu.
E rằng sẽ có rất nhiều Tình tu kéo đến đây!
Ngay lúc này.
Vân Thiêm Y lại nghe được giọng nói của một đám người khác.
“Thiêm Y! Bọn ta tới giúp con!”