- Trang chủ
- Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại
- Chương 36: Mấy thần thú này cũng thật nhiều chuyện
Chương 36: Mấy thần thú này cũng thật nhiều chuyện
Truyện: Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại
Tác giả: Lâm Gian Tuyết
- Chương 1: Lời dẫn
- Chương 2: Không có chuyện ác nào nàng ta không làm
- Chương 3: Nàng vẫn là nàng sao
- Chương 4: Kiếm Đế ngã xuống! Vạn kiếm chôn cùng!
- Chương 5: Ai nấy đều kinh hoàng
- Chương 6: Trước mắt nàng dần dần tối lại
- Chương 7: Chẳng lẽ điên rồi?
- Chương 8: Toàn bộ đều vô ích!
- Chương 9: Hoàn toàn không phải lẽ thường tình!
- Chương 10: Khiến ông nhất thời không thể chấp nhận
- Chương 11: Ít nhiều con cũng giả bộ một chút đi
- Chương 12: Ngươi có hiểu đúng trọng tâm không
- Chương 13: Ẩu đả với bạn nhỏ luôn không dễ dàng
- Chương 14: Không phải thứ có thể hoá giải bằng lý trí
- Chương 15: Nàng ấy đâu có bị điên!
- Chương 16: Vì muội ấy, có thể lưu lại
- Chương 17: Vác đá nện vào chân mình
- Chương 18: Người ta tới để ôm đùi
- Chương 19: Bí cảnh thay đổi bất ngờ
- Chương 20: Nhân tính phức tạp, thỏ đây không hiểu
- Chương 21: Muốn hai bên đấu lẫn nhau hả!
- Chương 22: Cầu xin cô, mau cứu tỷ ấy
- Chương 23: Còn có thu hoạch ngoài ý muốn à?
- Chương 24: Bất chợt tủi thân hay xưa giờ vẫn thế
- Chương 25: Nàng tuyệt đối không chấp nhận trường hợp này
- Chương 26: Không phải sợ "bình hoa"
- Chương 27: Trình độ quá cao không ai theo kịp
- Chương 28: Ta muốn nói chuyện được với ngươi
- Chương 29: Sao lại cố chấp như thế!
- Chương 30: Chênh lệch thông tin quá lớn
- Chương 31: Đương nhiên ta sẽ cứu cô
- Chương 32: Ngăn một kiếm trí mạng vì bà ta
- Chương 33: Thú Đế chí tôn hiện thế
- Chương 34: Im lặng là ánh sao trong đêm trăng
- Chương 35: Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả
- Chương 36: Mấy thần thú này cũng thật nhiều chuyện
- Chương 37: Nàng sẽ trực tiếp đòi mạng bà ta!
- Chương 38: Chỉ sợ ngươi sẽ khó chịu
- Chương 39: Đây chính là bí mật không thể nói ra!
- Chương 40: Sẽ có người xử lý
- Chương 41: Ngươi xem ta đang nói gì
- Chương 42: Ai đã khiến nàng nén giận hơn một nghìn năm
- Chương 43: Chuyện ban ơn lấy lòng cứ giao cho hắn
- Chương 44: Cuộc tổng tuyển chọn tông môn phiên bản mới
- Chương 45: Cơ hội ở đâu, nguy hiểm ở đó
- Chương 46: Vậy ra tất cả đều là mộ của nàng!
- Chương 47: Kiếm Đế ngã xuống, Chân Long tuẫn đạo
- Chương 48: Vì sao chỉ mỗi ta nghe được!
- Chương 49: Quân đã hóa thành người khác, khanh lại thành xương trắng
- Chương 50: Chẳng lẽ, nàng ấy cho ngươi cái đó?
- Chương 51: Dù không hóa mèo, hắn cũng có thể cắn người đấy!
- Chương 52: Đúng là vừa tráng lệ vừa hùng vĩ
- Chương 53: Nàng đời trước hố nàng đời này
- Chương 54: Tất cả là vì Thiên Hạc Tông!
- Chương 55: Rốt cuộc Vân Thiêm Y bị đoạt xá như thế nào?
- Chương 56: Trừ khi ngươi đạt đến nhị phẩm
- Chương 57: Ngươi đừng cái gì cũng biết vậy chứ!
- Chương 58: Vân Kế đã đánh giá quá cao bản thân!
- Chương 59: Nàng vẫn chưa thể chết ở đây được!
- Chương 60: Luân Hồi Ấn, Ấn Luân Hồi
- Chương 61: Ngươi biết chiếm hời thật đấy!!
- Chương 62: Không bằng để bà ấy đi theo ngài
- Chương 63: Nàng phải đi vào như thế nào?
- Chương 64: Tăng cường rồi, mau đi thôi
- Chương 65: Bắt chước cuộc sống con người
- Chương 66: Trầm mặc là thành Vô Ảnh đêm nay
- Chương 67: Chúng bây là ai, thấy cô sao không quỳ?
- Chương 68: Rất anh tuấn đúng không!
- Chương 69: Bổ sung
- Chương 70: Quần anh tụ hội, ngoại đạo họp mặt
- Chương 71: Người sống trên đời, phiền ưu chi lắm
- Chương 72: Đây là sự tích lũy của một vạn năm nghìn năm
- Chương 73: Nàng chỉ muốn đợi Liễu Vạn Linh biểu diễn
- Chương 74: Không tàn bạo đến vậy!
- Chương 75: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- Chương 76: Mau cứu Thiên Hạc Tông!
- Chương 77: Đừng lộ liễu quá
- Chương 78: Tình hình không ổn lắm
- Chương 79: Nếu không chấp niệm, khó vào bể tình
- Chương 80: Đừng làm dáng nữa, mau đốt đi
- Chương 81: Lưỡi rực rỡ như sen, miệng nở hoa sen trắng*
- Chương 82: Bị lợi dụng mà không biết, đúng là ngu xuẩn
- Chương 83: Vốn không phải Trận tu!
- Chương 84: Đúng là mèo ngốc
- Chương 85: ... Giết ta
- Chương 86: Thiên địa vạn vật, bắt đầu từ đây
- Chương 87: Ý đồ đáng ghét!
- Chương 88: Ngay cả ngươi cũng không làm được sao?
- Chương 89: Ta sẽ giết mẫu thân của cô
- Chương 90: Là khi phải kết thúc
- Chương 91: Con không phải quân cờ của người
- Chương 92: Mỗi người đều có toan tính, trăm ngả nghìn đường
- Chương 93: Ta muốn vào thành Vô Ảnh
- Chương 94: Một dãy lại một dãy phòng lớn
- Chương 95: Đơn giản thôi, viết bí tịch đơn giản thôi
- Chương 96: Tiền xu thời Chính Đức
- Chương 97: Ta hứng thú với tông môn sau lưng các người
- Chương 98: Sao y phục của con thay đổi rồi?
- Chương 99: Kiếm tu đúng là đáng sợ!
- Chương 100: Đừng có nhát gan như vậy!
- Chương 101: Giới tính vô nghĩa trước thực lực
- Chương 102: Cùng nhau diễn kịch
- Chương 103: Trên đường đi đánh ngất hết!
- Chương 104: Bay mãi, bay mãi
- Chương 105: Nền văn hóa của mấy người trông có vẻ cũng không văn hóa lắm
- Chương 106: Hỏi thì chính là bí mật bất truyền
- Chương 107: Có thể lợi dụng lỗ hổng này
- Chương 108: Nâng cao buông nhẹ
- Chương 109: Còn có niềm vui bất ngờ à?
- Chương 110: Giờ hắn không chịu biến thành mèo nhỏ nữa rồi
- Chương 111: Ai lại mở thần thức quét người lúc đó chứ
- Chương 112: Có phải hắn đến kỳ thay lông không?
- Chương 113: Quỷ khóc sói gào là sao vậy?
- Chương 114: Đừng có mà tới địa bàn người khác làm loạn
- Chương 115: Nghe nói Vô Tướng chân nhân đã ngã xuống
- Chương 116: Tin nào cũng không giống tin tức tốt
- Chương 117: Làm sao dám động thủ trên đầu thái tuế
- Chương 118: Trong ánh mắt của nàng chỉ còn lại bình tĩnh.
- Chương 119: Cứu người quan trọng hơn
- Chương 120: Không thể giải quyết tận gốc vấn đề.
- Chương 121: Đạo này không còn ai ở cấp cao hơn nữa.
- Chương 122: Bởi vì một quyển bí tịch
- Chương 123: Dùng thông tin đổi thông tin
- Chương 124: Phải học cách tự học!
- Chương 125: Ở đây kể lời đồn xưa cho nàng nghe
- Chương 126: Không hổ là kiếm mà nàng chế tạo!
- Chương 127: Hỏi làm gì, đến cũng đến rồi!
- Chương 128: Không phải kỳ ngộ của mình thì không được
- Chương 129: Không ngờ lại là huynh
- Chương 130: Sao nàng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt thế này
- Chương 131: Gặp lại người xưa
- Chương 132: Không thể nói chuyện cũng có thể giao lưu
- Chương 133: Kẻ áp chót dạy kẻ cuối bảng.
- Chương 134: Các ngươi đang làm gì vậy hả!
- Chương 135: Môn phái mới!
- Chương 136: Không phải là sợ ngươi ăn nàng ấy à
- Chương 137: Rối loạn khắp nơi
- Chương 138: Không phải Kiến Địa chân nhân sao?
- Chương 139: Đạo của ta không cô độc
- Chương 140: Ngươi quên ta rồi sao?
- Chương 141: Ngươi đừng có mà ăn vạ!
- Chương 142: Trận đọ kiếm này rất đẹp
- Chương 143: Đừng ép nàng phải ra vẻ
- Chương 144: Phải rồi, Phong Bất Quy là ai?
- Chương 145: Phải báo thù
- Chương 146: Có hơi quen mắt
- Chương 147: Xâu chuỗi mọi thứ
- Chương 148: Bắt được người rồi!
- Chương 149: Vân Thiêm Y nghĩ sao?
- Chương 150: Muốn hỏi thì bắt thôi!
- Chương 151: Mổ xẻ Tông Hạo đi!
- Chương 152: Có nhiều người như vậy sao?
- Chương 153: Sao ngươi lại sống thành ra thế này?
- Chương 154: Còn có ai!
- Chương 155: Không đánh nổi chẳng lẽ không trốn được à?
- Chương 156: Không thể nào chỉ là vì rảnh rỗi đúng không
- Chương 157: Toàn thứ gì thế này!
- Chương 158: Nàng nói chuẩn không sai!
- Chương 159: Ra vẻ xong rồi thì đánh nhanh thắng nhanh đi!
- Chương 160: Chiến, chính là chiến!
- Chương 161: Chúng ta ra tay chứ?
- Chương 162: Trò còn phải học tập nhiều hơn
- Chương 163: Đưa mọi người về thẳng nhà
- Chương 164: Chẳng may bên trong có độc thì sao!
- Chương 165: Sư phụ?
- Chương 166: Quân cờ chôn giấu nhiều năm
- Chương 167: Trò bị ngốc à?
- Chương 168: Đừng nói ra
- Chương 169: Thăm lại chốn xưa
- Chương 170: Tiến vào bí cảnh
- Chương 171: Không cần tìm thêm đất diễn cho mình
- Chương 172: Kết cục - Có duyên gặp lại
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Ngoài miệng Vân Thiêm Y nói là cứ đến thẳng bí cảnh của Đế Thiếu Cẩm là được rồi, nhưng đó là trong trường hợp chỉ có nàng và Hồng Dược.
Hiện giờ còn dẫn theo Vân Hương Diệp và Hạ Chí.
Dìu già dắt trẻ chạy tới lánh nạn, nói sao ta, nơi đó là tiên cảnh, là Thánh Vực của thần thú người ta đó!
Chí ít nàng cũng phải giữ một chút mặt mũi và sự tôn trọng cho tín ngưỡng của các thần thú.
Thậm chí Hạ Chí còn chưa có thần thú của mình nữa.
“Nếu có thể tìm được Ứng Long, thật ra có thể giải quyết…”
Ảo cảnh của nàng vốn có thể cung cấp nơi tu luyện cho các đệ tử.
“Long gì thế?” Lỗ tai Vân Hương Diệp thật sự rất nhạy, Vân Thiêm Y chỉ lầm bầm trong miệng đã bị nàng ấy nghe thấy: “Chân Long Thú Nguyên sao?”
Lúc trước Liễu Vạn Linh và Vân Hoa Noãn mưu tính lâu như vậy chính là vì Chân Long Thú Nguyên, nhắm vào Vân Thiêm Y nhiều năm như vậy cũng là vì Chân Long Thú Nguyên, cho nên Vân Hương Diệp rất mẫn cảm với chữ “Long”.
Vân Thiêm Y suy tư gì đó: “Nếu có Chân Long Thú Nguyên thì có thể dễ dàng tìm ra Ứng Long sao?”
Bất luận là Đế Thiếu Cẩm hay là Thố Vinh đều nói rằng bọn họ cảm ứng được Ứng Long trong phạm vi núi Quan Vân, nhưng không thể tìm được vị trí cụ thể.
Hai người bọn họ cũng từng dùng thần thức để liên hệ Ứng Long, nhưng không có phản hồi.
Vân Hương Diệp uống thuốc xong cuộn mình trong chăn, chỉ ló ra mỗi cái đầu nhìn Vân Thiêm Y: “Đương nhiên rồi, Ứng Long là chân long duy nhất trong trời đất, chỉ có Chân Long Thú Nguyên mới có thể khế ước với Ứng Long!”
“Hả?” Vân Thiêm Y không có nhiều hiểu biết sâu sắc với Thú tu bậc trung và thấp, lúc trước cũng không tìm được ai để hỏi han, bây giờ Vân Hương Diệp đã trở thành người nhà của nàng, ngược lại nàng có thể hỏi đôi chút: “Tức là sao?”
“Chuyện này mà cô lại không biết à?” Cho dù nhận ơn của Vân Thiêm Y, Vân Hương Diệp vẫn không thôi cái tính nói móc nói mỉa: “Không phải cô là Trận tu nhất phẩm sao?”
“Cô cũng nói ta là Trận tu rồi mà, không hiểu chuyện tu thú cũng là bình thường.” Vân Thiêm Y thuận thế ngồi xuống mép giường, ém chăn cho nàng ấy, lại không kìm được mà xoa xoa đầu thiếu nữ: “Nếu có thể tìm được Ứng Long thì có thể mở ra ảo cảnh của ta, đến khi đó, cho dù là cô hay Hạ Chí cũng đều có nơi để ở. Nếu cô biết gì đừng ngại nói cho ta nghe.”
Vân Hương Diệp khi mới cửu phẩm đã trở thành đệ tử trấn phái, tuy không ai thật sự giao trọng trách cho nàng ấy song nàng ấy có quyền tham dự các hội nghị, hơn nữa có thể tiến vào Tàng Kinh Các, Tàng Bảo Các, hiểu biết về Thú tu của nàng ấy cao hơn một kẻ cửu phẩm như Hạ Chí.
Thấy Vân Thiêm Y hỏi thế, nàng ấy cũng không giấu giếm: “Cô có biết trong trời đất chỉ có một con rồng thực thụ không?”
Chậc.
Thật ra cũng không phải.
Ánh mắt Vân Thiêm Y hơi lảng tránh.
Chân long trong trời đất không chỉ có Ứng Long, có điều loài duy nhất bằng lòng du đãng ở nhân gian, thân cận với các tu sĩ thì chỉ có một mình tộc Ứng Long.
Phải, một tộc.
Chứ không phải một con.
Có điều tộc Rồng cao quý lạnh lùng, hầu như chỉ sinh sống ở trong ảo cảnh của bản thân hoặc là bí cảnh, ngay cả thần thoại hay truyền thuyết cũng chưa từng lưu lại, dù sao rất hiếm ai tận mắt chứng kiến.
Nói tóm lại, lúc này cũng không cần vội phổ cập tri thức cấp cao cho Vân Hương Diệp, Vân Thiêm Y chỉ bình thản ừ hử.
“Chân Long Thú Nguyên chỉ có thể khế ước với một loại thần thú, đó chính là rồng, mà loài rồng thực thụ ở trong trời đất chính là Ứng Long, cho nên…” Vân Hương Diệp dừng một lát, kết luận sau đó đồng nghĩa với việc “phản bội” Liễu Vạn Linh.
Nhưng là mẫu thân đã vứt bỏ nàng ấy trước: “Cô phải cướp lại Chân Long Thú Nguyên.”
Không cần phải lo mất nữa.
Vân Thiêm Y đã hiểu ý nghĩa của Chân Long Thú Nguyên, nó tương đương với một cái không gian cất chứa thần thú cho Thú tu dưới nhị phẩm, linh giác của Anh Chiêu hoặc một số pháp khí của các thần thú khác cũng có thể thay thế Thú Nguyên.
“Nếu không có Chân Long Thú Nguyên thì không thể gặp được Ứng Long sao?”
“Không có thì cô thu phục rồng kiểu gì!” Vân Hương Diệp bĩu môi.
Vân Thiêm Y vẫn giải thích bối cảnh thân thế của mình cho đối phương: “Ứng Long vốn là thần thú làm bạn với ta, cô quên ta vốn là tu sĩ nhất phẩm sao, bọn ta đã khế ước, tuy sau khi ta chết sẽ tan thành mây khói, nhưng không phải ta chưa chết sao.”
“À.” Hạ Chí vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh mép giường Vân Hương Diệp cũng đã tiêu hoá được một vài ý trong lời nói này, cậu phát hiện ra vấn đề trước: “Nhưng cô là Trận tu mà, sao có thể khế ước với thần thú được?”
“À… Thì.” Vân Thiêm Y nói cho qua chuyện: “Đợi khi nào các người lên đến nhị phẩm là biết.”
Có câu mới quen thì chớ tâm sự sâu xa, Vân Hương Diệp không nói, nhưng còn Hạ Chí ở đây, Vân Thiêm Y không định nói quá nhiều bí mật về cấp bậc cao hơn.
Vân Hương Diệp, Hạ Chí, còn có Hồng Dược sau khi rót trà cho Vân Thiêm Y xong thì đứng ở bên cạnh đều đang thoả thích tưởng tượng dáng vẻ tiêu sái của bản thân khi trở thành tu sĩ nhị phẩm trong mấy khắc, Vân Hương Diệp mới nói tiếp: “Nếu vậy, có lẽ cô nên tham gia cuộc tổng tuyển chọn đệ tử nội môn của tông môn.”
Hạ Chí cũng gật đầu, nói tiếp: “Ta cũng nghe được một ít lời đồn, chẳng những lần này phần thưởng của cuộc tổng tuyển chọn tông môn là Chân Long Thú Nguyên, hơn nữa còn mở núi Ngọc Long.”
“Núi Ngọc Long?”
Vân Hương Diệp nói: “Ở cuối dãy núi Quan Vân đấy, sao đến chuyện này mà cô cũng không biết vậy, thiệt tình! Núi Ngọc Long, trong núi có rồng, cưỡi rồng tạo núi, thấy Chân Long về, song tu bầu bạn, đây là ca dao mà trẻ con đều biết hát đấy!”
Hạ Chí nói chuyện với Vân Thiêm Y thì tôn kính hơn: “Trận tu thường ở dãy núi Minh Đài, cách núi Quan Vân chúng ta rất xa, cô không biết rõ cũng dễ hiểu.”
“Vậy sao.” Vân Hương Diệp tiếp nhận thông tin này: “Vốn dĩ kế hoạch của tông môn ta chính là vừa tiến hành cuộc tuyển chọn đệ tử trấn phái từ các đệ tử nội môn, vừa tổ chức đại hội đấu võ giữa các đệ tử trấn phái ở núi Quan Vân, Chân Long Thú Nguyên chính là phần thưởng của đại hội đấu võ.”
Vân Thiêm Y khó hiểu: “Vân Hoa Noãn là một Dược tu thất phẩm, nếu tham gia đại hội đấu võ thì đoạt quán quân kiểu gì?”
Tám tu trong thiên đạo, chỉ có mỗi Dược tu là không am hiểu chiến đấu, đương nhiên bản thân bọn họ cũng không lấy sức chiến đấu mà tu đạo, phần lớn sẽ mua trận pháp từ Trận tu hoặc pháp khí từ Pháp tu để bảo vệ bản thân, hơn nữa rất nhiều vết thương chỉ có thể dựa vào Dược tu, những tu sĩ khác cũng giữ quan hệ tốt với Dược tu, hiếm ai sẽ chọc giận họ.
Vân Hương Diệp như chim sợ cành cong, nàng ấy nhảy dựng khỏi chăn: “Cô đừng có nói bậy!”
Nàng ấy bịt miệng Vân Thiêm Y, sau đó mới nhận ra đây không phải là Đấu Thú Đường, mà Liễu Vạn Linh cũng không ở đây.
Vân Hương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy thu tay lại, lắp bắp giải thích: “Mẫu thân của ta… Liễu Phó Đường chủ kiêng kỵ nhất việc nói tỷ ta là Dược tu, tỷ ấy… Vì thế mà chịu rất nhiều tổn thương.”
Liễu Vạn Linh đã đánh nàng ấy đến mức độ đó, đồng nghĩa với chuyện muốn giết nàng ấy.
Vân Hương Diệp thật sự không quên được chuyện này, nàng ấy thật sự không thể gọi Liễu Vạn Linh là mẫu thân được nữa.
Song Vân Hoa Noãn vẫn là tỷ tỷ của nàng ấy, cho dù tỷ ấy có yếu đuối thế nào.
Thố Vinh ở bên cạnh nghe thế vậy bất giác ủ rũ: “Không phải bà ta có tận hai đứa con gái sao, con gái lớn là Dược tu, con gái thứ hai không phải là Pháp tu sao, có tu thú thêm cũng không phải chuyện lớn mà.”
Dù sao cũng không có gì khác nhau.
Đế Thiếu Cẩm dựa vào cửa sổ, vừa chán chường phe phẩy đuôi vừa nói nhảm câu được câu chăng với Thố Vinh.
Ngày tháng thảnh thơi như vậy đã lâu không có.
“Nói không chừng con gái thứ hai không phải con của bà ta.”
“Đúng mà.” Vân Thiêm Y cũng tham gia vào, hai vị Đế Tôn và một thần thú nhị phẩm ỷ mình giao tiếp bằng thần thức sẽ không bị ai khác nghe thấy cho nên nói chuyện phiếm chẳng thèm e dè, không đúng, cái này gọi là trao đổi thông tin: “Ta nghe nói khi Vân Lam chết, Liễu Vạn Linh đã có thai, đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, ngay hôm trở dạ mấy người Vân Kế đều túc trực bên ngoài phòng sinh.”
Thố Vinh cũng kể: “Huống hồ từ xưa trên sách viết ly miêu tráo thái tử toàn là đổi con gái thành con trai, bà ta có lí do gì mà phải tráo đổi hài tử chứ, Thiên Hạc Tông có Tứ Thánh Huyết Vân Trận, nếu đổi một đứa trẻ không có huyết thống của Vân thị thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”
Đế Thiếu Cẩm phơi chiếc bụng mềm như bông trên cửa sổ: “Vậy thay đổi góc độ, con là của bà ta nhưng không phải của Vân Lam, cho nên mới ép uổng Vân Hoa Noãn, dù sao nếu để Vân Hương Diệp kế thừa Thiên Hạc Tông thì chẳng phải sẽ phá huỷ Tứ Thánh Huyết Vân Trận sao?”
“Á.”
“À.”
“... Ừ.”
“Hả?”
“Ơ!”
Một lão già một nữ tử trong phòng, một mèo trên cửa sổ, một thỏ một Anh Chiêu trong sân đồng thời phát ra tiếng cảm thán với những âm điệu khác nhau.
Vân Thiêm Y không khỏi lắc đầu, mấy thần thú này thật nhiều chuyện, hai thần thú trong sân gần như chẳng hé răng, hoá ra đều căng lỗ tai nghe bàn chuyện!
Nhưng Đế Thiếu Cẩm nói cũng có lý!
Thố Vinh vuốt râu: “Để lão xem sao.”
Lão đi đến mép giường, ngắm nghía Vân Hương Diệp đang ngơ ngác, liên tục gật gù: “Nếu nói vậy, nàng ấy quả thật không giống Vân Lam cho lắm.”
Lúc tộc Thỏ bọn họ di cư đến khe suối Vân Long thì Vân Lam vẫn chưa chết, Thố Vinh hiển nhiên đã từng thấy ông.
Vân Thiêm Y cũng cẩn thận đánh giá Vân Hương Diệp: “Nàng ấy đúng là giống Liễu Vạn Linh hơn.”
Vân Hương Diệp thấy bọn họ nhìn mình chằm chằm thì ngơ ngác: “Mấy người làm gì, làm gì đó?”
Lại nói tiếp: “Đương nhiên Liễu Phó Đường chủ sẽ có cách để giúp tỷ tỷ ta trở thành quán quân, còn cụ thể ra sao ta cũng không rõ, lúc bọn họ thương lượng đều tránh mặt ta.”
“Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp.” Thố Vinh không kìm được, duỗi tay xoa đầu Vân Hương Diệp.
Vân Hương Diệp: “Lão ấy làm sao vậy?”
“Lão cảm thấy cô giống cháu gái lão.” Vân Thiêm Y vẫy tay gọi Thố Vinh: “Đại hội đấu võ chỉ cho đệ tử trấn phái tham gia thôi sao?”
“Phải, có điều trước đó sẽ tiến hành tuyển chọn đệ tử trấn phái.”
“Đệ tử trấn phái có yêu cầu gì?”
Vân Hương Diệp bĩu môi: “Thật ra cô là con gái của Vân Tông chủ, chỉ cần Vân Tông chủ nói một câu là sẽ thành đệ tử trấn phái luôn.”
Nàng ấy cũng như vậy.
Con cháu trực hệ của Vân thị vốn không cần tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử trấn phái.
Vân Thiêm Y gật đầu: “Thế thì tốt. Khi nào diễn ra đại hội đấu võ?”
“Chờ sau khi kết thúc cuộc tổng tuyển chọn ngoại môn, lại chỉnh đốn mấy đệ tử nội môn một chut, ước chừng là giữa tháng sau.” Vân Hương Diệp dừng một lát, nghiến răng nói tiếp: “Có điều, việc này vốn do Liễu Phó Đường chủ toàn quyền phụ trách, bây giờ bà ta chưa rõ sống chết, thật ra cũng không rõ sau này sẽ sắp xếp như thế nào.”
Vân Thiêm Y gật đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ắt cô vẫn còn thân phận là đệ tử trấn phái, có thể tham gia đại hội đấu võ.”
Vân Hương Diệp cười khổ: “Nhưng ta không còn tu vi… Nếu cô muốn đi, chắc chắn ta sẽ đi theo.”
“Đan điền của cô đã được chữa khỏi, bản thân Kiếm tu cũng dễ tu luyện cơ bản, hơn một tháng sẽ quay về cửu phẩm không phải chuyện khó.”
Vân Hương Diệp thắc mắc: “Ta tưởng cô sẽ bảo ta tu Trận tu chứ.”
“Trận tu? Trận tu không có ba năm cơ bản thì không thể trở thành cửu phẩm, trong năm đạo tu chính đạo chỉ có Kiếm tu thôi.”
Mà trong số ba đạo tu tà đạo còn lại thì cũng chỉ có Tình tu, chuyện này thì không cần bàn tới.
“Thì ra là vậy…” Vân Hương Diệp hiểu ra, lại không nhịn được cảm thấy thấy khó chịu.