Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Một người từng giúp Thịnh Noãn bắt nạt tôi, bây giờ lại đứng trước mặt nói rằng… thích tôi?
Hắn vội vàng giải thích:
“Tôi… tôi không biết làm sao để đến gần cậu,
nên chỉ còn cách đùa giỡn, trêu cậu vài câu để gây chú ý.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cả người lạnh buốt:
“Ý cậu là… mấy hành động bắt nạt đó,
chỉ là để… thu hút sự chú ý của tôi?”
Hắn ngượng chín mặt, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Hoang đường hết sức.
Không thể tưởng tượng nổi.
Tôi mở ba lô, kiểm tra kỹ thẻ dự thi và những vật dụng cần thiết cho kỳ thi.
Sau đó, bình tĩnh nói:
“Cảm ơn vì hôm nay cậu đã giúp tôi.
Nhưng những chuyện cậu làm trước kia… tôi không thể chấp nhận.
Thích một người — không nên là như vậy.”
13
Sau khi thoát khỏi phòng dụng cụ, tôi không quay về ký túc xá, mà đến phòng khám gần đó để băng bó vết thương trên cánh tay.
Sau đó, tôi dùng số tiền lấy được từ Thịnh Noãn để thuê một phòng trọ nhỏ gần địa điểm thi.
Miễn là không có biến cố gì, chỉ cần đêm nay Thịnh Noãn bước vào tầng hầm,
thì… cô ta rất khó có thể bước ra được.
Sáng ngày 7 tháng 6, lúc 6 giờ, tôi đã tỉnh dậy ngay cả trước khi chuông báo kịp reo.
Tôi chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ cần thiết cho kỳ thi đại học, rồi đúng giờ lên đường đến điểm thi.
Trong lúc ngồi chờ vào phòng, lòng tôi không ngừng thấp thỏm, sợ có điều gì bất ngờ xảy ra.
Mãi đến khi ngồi vào bàn, tiếng chuông khai mạc vang lên, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Tay cầm bút như múa, tôi hoàn thành từng câu hỏi một cách trơn tru, mạch lạc.
Có lẽ lời nguyện cầu của tôi cuối cùng cũng đã được ông trời nghe thấy, ba ngày thi đại học này, là ba ngày suôn sẻ nhất trong cuộc đời tôi.
Trải qua bầu trời âm u mới thấy được trăng sáng, tất cả những nhẫn nhịn suốt mấy tháng qua…
Cuối cùng, tôi đã chạm đến đỉnh thành công.
14
Ngay ngày đầu tiên sau khi kỳ thi kết thúc, tôi lập tức bắt chuyến tàu đến một thành phố ven biển để làm thêm hè.
Suốt mùa hè ấy, tôi không nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Thịnh Noãn.
Cho đến một ngày… khi tôi trở về trường để nhận giấy báo trúng tuyển từ Đại học Thanh Hoa – Bắc Đại.
15
Tập đoàn Thịnh thị bị giới truyền thông phanh phui vì hàng loạt sản phẩm cắt xén nguyên liệu, tráo đổi chất lượng.
Trong phút chốc, Thịnh thị bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, toàn dân kêu gọi tẩy chay.
Hàng loạt doanh nghiệp đồng loạt tuyên bố cắt đứt hợp tác với Thịnh thị, khiến chuỗi vốn của họ lập tức sụp đổ, công ty nhanh chóng phá sản.
Vào ngày biệt thự nhà họ Thịnh bị khám xét, cảnh sát phát hiện Thịnh Noãn bị nhốt dưới tầng hầm, toàn thân đầy thương tích, thoi thóp hấp hối.
Sau khi xác nhận tôi là người thân duy nhất còn lại của cô ta, cảnh sát liên hệ với tôi.
Tôi đến bệnh viện, và tận mắt nhìn thấy Thịnh Noãn.
Cô ta còn thê thảm hơn cả kiếp trước tôi từng bị.
Mười ngón tay trụi lủi, toàn bộ móng đều đã bị nhổ sạch.
“Chị… chị ơi…”
Cô ta vừa thấy tôi liền như nhìn thấy cứu tinh, giọng run rẩy:
“Nhà họ Thịnh… đáng sợ lắm… chị đưa em đi được không?”
Hốc mắt cô ta trũng sâu, mái tóc từng dày mượt giờ đây đã bị Thịnh Cận Xuyên nhổ sạch từng sợi.
Cô ta nắm lấy tay tôi, run như cầy sấy:
“Chị ơi, em không thích Thịnh Cận Xuyên nữa…
Anh ta nhốt em trong tầng hầm mỗi ngày, dùng đủ thứ công cụ… tra tấn em…
Em sợ lắm… thật sự rất sợ…
Cho em thêm một cơ hội được không?
Em sẽ không tin mấy lời trên dòng chữ bay nữa…
Càng không bao giờ muốn làm con gái nuôi nhà họ Thịnh nữa…”
“Tôi muốn hỏi… trước đây cô ấy đã từng có biểu hiện tương tự chưa?”
Tôi giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Đúng vậy. Em gái tôi từ trước đã có vấn đề về tâm lý,
thường xuyên nói với tôi là trước mắt cô ấy có mấy dòng chữ bay qua bay lại.”
“Vậy… cô có thể phối hợp đến bệnh viện kiểm tra cùng chúng tôi được không?”
Tôi mỉm cười:
“Tất nhiên là được!”
16
Sau khi tôi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa – Bắc Đại, tôi lại đến bệnh viện tâm thần thăm Thịnh Noãn thêm một lần nữa.
Cô ta gầy gò như một cây sậy, lượng mỡ dưới da gần như không còn,
khiến diện mạo của cô ấy già nua héo úa như một bà lão ba mươi năm sau.
Cô ta cầu xin tôi:
“Chị ơi… em thật sự không bị bệnh…
Chị đưa em ra ngoài được không?
Em xin chị… em thực sự biết lỗi rồi…
Em sẽ không bắt nạt chị nữa đâu,
khi xưa là em còn nhỏ dại, không hiểu chuyện… chị tha thứ cho em được không?”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên gò má gầy gò như đầu lâu của cô ta,
giọng nói mềm mỏng, trìu mến như một người chị yêu thương em gái:
“Ngoan…
Chị đã tìm được việc làm rồi,
sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền… để chữa bệnh cho em.”
Tôi ghé sát vào tai cô ta, thì thầm bằng giọng nhẹ nhàng như gió:
“Chị sẽ để em sống trong bệnh viện tâm thần này mãi mãi,
cho đến khi——”
“Em chết đi.”
— Toàn văn hoàn —